“《 Ông già và biển cả 》.” Hàn Phái nhìn cô nói.
Từ hình dáng hộp quà, không đoán được bên trong có phải là quyển sách không, nhưng không hiểu sao, anh có cảm giác đó là quyển sách anh thích nhất, có lẽ là quyển anh từng làm mất, xuất bản năm 1952.
Chẳng qua thời gian đã lâu, muốn tìm tương đối khó.
Có thể giữ gìn đến bây giờ đều là người yêu sách, dù nhiều tiền cũng không bán.
Tần Thư hơi dẩu miệng, “Anh thật đáng ghét, không thể giả bộ đoán hai lần sao?”
Hàn Phái cười cười, “Tâm linh tương thông, không cần đoán lần thứ hai.”
Tần Thư lại vui vẻ, ý bảo anh: “Anh mở đi, có bất ngờ.”
Dưới ảnh hưởng của Tần Thư, Hàn Phái lúc mở quà cũng thật cẩn thận, sợ làm hỏng giấy gói quà, lúc mở ra, anh trố mắt.
“Có thích không?” Tần Thư bò lên giường, dựa vào bên cạnh anh ngồi xuống, gắt gao tựa vào anh.
Hàn Phái nhìn bìa, ngón cái vuốt ve, là bản viết tay đặc biệt.
Từng nét bút của cô, 《 Ông già và biển cả 》 mấy chữ này viết thực tinh tế, như là được khắc ra.
Ở trên bìa sách còn có: xuất bản năm 1952.
Tần Thư dựa vào vai anh: “Em cũng nhờ anh trai em tìm giúp, nhưng không tìm được phiên bản anh thích, em đành làm một quyển cho anh, anh có thích không?”
Hàn Phái nghiêng mắt nhìn cô, cúi đầu hôn rồi lại hôn, tâm lý dao động so với lúc nãy hai người vận động còn lớn hơn.
“Thích.” Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi/1911674/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.