Nóng… nóng quá…
Khách sạn Nghiêm Dịch trọ là loại hình kinh tế, phòng không xa hoa nhưng nhiệt độ vừa phải. Tháng chạp trời còn lạnh, Nghiêm Dịch chỉ mặc hai lớp áo thun cùng sơ mi, nhưng lại thấy nóng không sao chịu nổi.
Còn Quan An Tĩnh thì càng đòi mạng, cô không chỉ thấy nóng không thôi…
Không biết câu nói đầy cảm xúc vừa rồi của mình đã làm xúc động sợi thần kinh nào của Nghiêm Dịch khiến ánh mắt của nam vương đại nhân lập tức thay đổi như mắt sói! Nghiêm Dịch bỗng trở thành một người lạ, nhanh nhẹn đè Quan An Tĩnh té nhào ra giường.
Híc… sớm biết như thế này, cô nhất định chọn cách nói uyển chuyển hơn.
May mà, giường rất mềm.
Có điều, không chờ Quan An Tĩnh tỉnh lại, cặp môi mềm mại như lông ngỗng kết hợp với mùi hương nhẹ chỉ có ở trên người nam thần không nặng không nhẹ đặt lên môi cô.
Có câu, nắng hạn lâu ngày gặp mưa rơi… hôm nay nam thần đã đợi rất lâu, trong tích tắc nhìn thấy Quan An Tĩnh xuất hiện trước cửa đã thấy mừng rỡ không thôi, giờ lại nghe cô nói luôn nhớ về mình… là thanh niên từ tinh thần tới thể xác đều khỏe mạnh, đối mặt với người con gái mình thích, tình huống này, nếu anh không làm ra chút chuyện gì đó khác người, đến Nghiêm Dịch cũng phải tự hoài nghi bản thân có phải là đàn ông hay không!
Còn kết quả “khác người” đó là —-
Tuy không phải là lần đầu tiên hôn nhau. Bọn họ đã từng hôn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em/2628891/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.