Trong nhà máy cũ nát, chất lỏng đục đen trong cống vẫn chảy chậm, thỉnh thoảng xuất hiện vài giọt nước không rõ nguồn gốc trong những đường ống rỉ sét, những giọt nước đó rơi xuống đất, lan rộng và sau đó bị sàn xi măng hấp thụ, chỉ để lại một số vết đen.
Thẩm Trác Di đứng phía sau Hoa Hi Mạt, nhìn bóng lưng gầy gò của cô, lòng hơi đau xót, nhưng cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, sợ Ức Gia Tùng sẽ manh động - Triều Hề Nhiên đang ở trong tay hắn, nếu hắn tức giận móng tay đen dài và sắc bén sẽ cắm vào cổ Triều Hề Nhiên một cách không thương tiếc.
"Phải thế nào mới chịu thả cô ấy ra?" Hoa Hi Mạt hỏi.
Ức Gia Tùng trầm ngâm một lát, hỏi: "Cô nói tôi bị phản phệ? Vậy tại sao cô thì không?"
"Mặc dù chúng ta có cùng huyết thống nhưng có rất ít người có thể khống chế loại sức mạnh này, mà anh lại không thuộc trong số đó, sớm hay muộn anh cũng sẽ bị sức mạnh này nuốt chửng, đến lúc đó, dù có được trường sinh bất tử thì cũng sẽ không còn ý thức. Đã như vậy thì còn cần sức mạnh đó làm gì?"
"Đừng hòng lừa tôi, tại sao cô làm được còn tôi thì không? Nhất định phải có bí mật gì đó, cô mau nói ra đi!" Ức Gia Tùng tăng sức mạnh trong tay, Triều Hề Nhiên kêu lên một tiếng, ý thức tan rã. Từ cổ tràn ra dòng nhiệt lưu, giơ tay chạm vào thì thấy máu đỏ tươi.
“Ức Gia Tùng!” Hoa Hi Mạt mất bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445082/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.