Kể từ ngày Hoa Hi Mạt vô ý đùa giỡn buông ra một câu “lấy thân báo đáp” Thẩm Trác Di sau đó đều như muốn tránh mặt cô. Hoa Hi Mạt nhận ra được điều ấy, tinh thần có chút sa sút song mấy ngày gần đây bận đến tối mắt tối mũi tình trạng đó chuyển thành hai người chỉ cần ngầm hiểu ý nhau không cần giáp mặt.
Cũng được, như thế cũng không tệ.
Hoa Hi Mạt nhấp một ngụm rượu đỏ, xa xa thấy một tên con trai đang trò chuyện vui vẻ với Thẩm Trác Di. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, đi đôi giày cao gót khoảng chừng 5 cm, tóc búi sau gáy, tràn đầy nữ tính.
Hoa Hi Mạt nở nụ cười.
Không ngờ đối phương khi vận một thân dạ phục lại có sức hấp dẫn đến vậy.
“Tiểu thư, lát nữa có thể mời cô nhảy với tôi một bài không?” Một người đàn ông trung niên với cử chỉ tao nhã đi tới, ông ta để râu hai bên dáng dấp lại mang chút đáng yêu.
“Được” Hoa Hi Mạt lễ phép cười, gật đầu nói.
“Bạn của tiểu thư đâu?” Người kia liếc mắt bốn phía chung quanh thật không thấy ai có thể xứng với người trước mắt này.
“Chắc là chạy đi đâu đó rồi.” Hoa Hi Mạt xoay người đi tới trước bàn để đồ ăn nhìn ngắm một chút sau đó cầm một chiếc đĩa định lấy một miếng bánh hoa quả.
Một cánh tay đưa ra không biết là hữu ý hay vô ý đụng đến làn da trắng mịn của cô, quay đầu nhìn lại thì ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445075/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.