Thẩm Trác Di bị nhốt lại trên tầng thượng, cả người cuộn tròn như con ốc sên run lẩy bẩy. Vừa chà xát hai tay làm ấm vừa rủa thầm Hoa Hi Mạt đã bỏ cô lại. Cô thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn ngắm những ánh sao xa xôi trên bầu trời, trong lòng không khỏi thất vọng.
Co ro một hồi cô quyết định đứng lên chạy bộ một lúc, chí ít nó cũng có thể khiến cô ấm lên.
Nhưng trời đã không chiều lòng người, buổi tối lạnh lẽo như vậy còn có mưa, từng giọt nhỏ rơi trên chóp mũi Thẩm Trác Di hại cô hắt xì.
“Tức chết tôi mất, Hoa Hi Mạt!”
Bỗng nghe cánh cửa phía sau lưng cô có tiếng động, sau đó cửa từ từ mở ra, Thẩm Trác Di kinh ngạc quay đầu lại vừa định mở miệng phun ra một cái tên thì phát hiện người đứng đó lúc này không phải Hoa Hi Mạt.
Đó là một nam nhân có cơ thể rắn chắc khỏe mạnh, cô đã từng gặp hắn ở càng Victoria, HongKong. Hắn thấy trên tầng thượng có người hiển nhiên là rất đỗi kinh ngạc nhưng vẻ mặt nhanh chóng được thu về trạng thái ban đầu. Khuôn mặt lạnh lùng này cùng với người ngày hôm đó cứu Thẩm Trác Di khi cô rơi xuống biển giống nhau như đúc - cùng một biểu cảm lạnh nhạt, hờ hũng lại có chút giống như hụt hẫng.
“Cô ấy đâu?” Người đàn ông lướt nhanh ánh mắt qua sân thượng, không phát hiện thấy Hoa Hi Mạt
“Ai cơ?”
Nam nhân liếc Thẩm Trác Di một chút, không trả lời. Thấy một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445068/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.