“Ức Gia Tùng, tại sao anh lại muốn gây khó dễ cho tôi?” Ngoài phòng bệnh, một nữ nhân tóc lượn sóng đeo kính lưng dựa vào tường bệnh viện, cúi đầu nhìn nam nhân ngồi đối diện.
Nam nhân kia hơi rướn người về trước, hai tay đan vào nhau, ngẩng đầu liếc nữ nhân một cái.
“Chúng ta là người làm ăn, nhận thấy nơi nào đáng giá thì đầu tư vào đó, đều là vì lợi ích cả, không phải cũng giống với ý định của cô sao?”
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, lần này tại sao anh lại tranh giành với tôi?”
“Tôi tranh giành với cô á?” Ức Gia Tùng hỏi ngược lại: “Triều đại tiểu thư, mong cô nói chuyện dễ hiểu một chút.”
Triều Hề Nhiên cười lạnh, đứng thẳng người lại gần Ức Gia Tùng, ngồi xổm trước mặt y mắt đối mắt: “Không nghĩ tới ốc sên của ngày hôm qua nay đã trở thành nam thần, gây dựng sự nghiệp không ỷ lại vào ai.”
“Cô...” Khuôn mặt Ức Gia Tùng lộ ra nét hồng.
“Chúng ta không cần thiết vì một nhà xuất bản nho nhỏ mà xung đột với nhau, Ức Gia Tùng, người làm đại sự không nên không hiểu đạo lý này. Vì nhỏ mà mất lớn, tôi nghĩ nếu bác trai mà biết quyết định này của anh, e là chuyến du lịch vòng quanh thế giới của bác ấy khó mà trọn vẹn.”
Ức Gia Tùng lộ ra sắc mặt khó coi, thoáng nhìn Triều Hề Nhiên dương dương tự đắc, một loại ý chí phản kháng mãnh liệt sinh ra.
“Chờ xem, cô đã muốn nhà xuất bản này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445064/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.