Bánh Bao híp mắt nhìn ngó xung quanh căn phòng của Hoa Hi Mạt, trước kia cô cũng đã từng tới đây, nhưng lần đó lại chẳng thể đi vào. Cẩn trọng ngồi trên ghế salon trong phòng khách to lớn, Hoa Hi Mạt lên tầng lấy hộp thuốc, còn Thẩm Trác Di thì đang ngồi cạnh Bánh Bao.
“Vẫn chưa có tung tích của Gấu Trúc sao, Vân Phi hiện tại thế nào rồi, đã xuất viện chưa?” Thẩm Trác Di trở về suốt ngày nhốt mình trong phòng, gần như là cắt đứt liên hệ với bên ngoài, thế nhưng đột nhiên một ngày cô lại gọi cho Bánh Bao, nói muốn đi phỏng vấn Sincerely.
Bánh Bao vốn là đang lo lắng cho Gấu Trúc nên có chút không tình nguyện, song cô lại nghĩ nếu Thẩm Trác Di đã trở về vậy thì có thể biết được ít thông tin về Gấu Trúc, thế nên mới có tình hình như bây giờ.
“Chị cũng không có tin tức của Gấu Trúc sao?” Bánh Bao chần chừ một chút, mắt nhìn chằm chằm đôi dép lê cô đang đi, chậm rãi mở miệng “Vậy chị làm sao... Làm sao trốn được vậy?”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Trác Di là sững sờ, sau đó tiện đà cười một tiếng: “Thì là trốn được thôi, mục đích của bọn chúng có lẽ không phải chị.”
Bánh Bao muốn hỏi thêm nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Hoa Hi Mạt đang xuống cầu thang nên thôi.
“Xin lỗi, xin lỗi, vật này bình thường tôi cũng ít dùng, lại được cất khá kĩ hại tôi vật lộn một hồi mới tìm ra nó.” Hoa Hi Mạt cười ngại, thấy hai người trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445059/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.