Vân Phi an toàn vượt qua cuộc phẫu thuật, có điều vẫn đang trong tình trạng hôn mê.
Bánh Bao tới thăm anh lại tình cờ gặp được mẹ Vân Phi, người phụ nữ đó xem chừng mới hơn 40 tuổi, dù mặc quần áo giản dị nhưng lại toát lên một khí chất bức người. Làm Bánh Bao không dám nhìn thẳng.
Cảm ơn cháu. Bà nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Phi, không hề liếc qua người khác.
Bánh Bao lùi ra, đã mấy ngày cô không thấy chị em tốt Gấu Trúc của mình đâu, suy nghĩ một lát, thế là lấy di động ra bấm dãy số quen thuộc.
"Alo?"
"Alo? Là Phương Ưu phải không?" Giọng nói đầu bên kia rất lạ, nghe ra có độ trầm ổn, tuyệt đối không phải là giọng điệu của Gấu Trúc.
Bánh Bao sốt ruột: "Cô là ai? Gấu Trúc đâu?"
"Tôi là Hoa Hi Mạt, chúng ta đã từng gặp nhau." Người bên kia nhàn nhạt nói.
"Tại sao cô lại cầm điện thoại của cô ấy, cô ấy đâu?"
"Tôi cũng không biết." Hoa Hi Mạt quan sát xung quanh, trong bếp có một gói mì tôm mới mở, nước còn đang nấu, xem ra là mới đi không lâu. Hoa Hi Mạt vừa tắt bếp vừa nói vào điện thoại: "Tôi nghĩ có khả năng cô ấy gặp chuyện rồi."
Bánh Bao muốn tiếp tục câu chuyện nhưng đầu bên kia đã tắt máy. Cô ngồi phịch xuống hàng ghế đợi bên ngoài phòng cấp cứu, thất thần nhìn màn hình điện thoại.
Gấu Trúc... Cậu đừng gặp chuyện gì... Nhất định không thể...
"Cháu gái, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445054/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.