Chương trước
Chương sau
Không hề nghi ngờ, lần thứ hai rời giường thì đã mười hai giờ, An Thính Miên thở hổn hển vén chăn lên, chỉ còn lại người đàn ông với tấm lưng toàn vết đỏ nằm trên giường đang nhìn cô gái đi vào nhà tắm rửa mặt.

An Thính Miên vội vã tắm rửa, xuống đến phòng khách thì đã là mười hai giờ bốn mươi, cô không thấy mẹ Vân đâu, nghe người giúp việc nói ông chủ cũng chính là Vân Tư Diễm đã đưa mẹ Vân ra ngoài rồi.

Hôm nay cô còn chưa uống giọt nước nào, sau khi uống trà hoa mà người giúp việc đưa, An Thính Miên ngồi vào bàn ăn, ăn bữa cơm đã được hâm nóng, chỉ có bốn món mặn, một món canh rất đơn giản, có thịt tẩm bột sốt dứa chua ngọt mà cô thích nhất, thịt ba chỉ xào ớt xanh và cá chua ngọt.

Nghĩ cũng biết đây là thức ăn đặc biệt nấu cho cô, còn lại rau xào và canh chỉ để cân bằng dinh dưỡng.

Vân Ngạn bước tới kéo ghế bên cạnh cô, An Thính Miên chỉ lo ăn cơm trong bát mình, còn chẳng ngẩng đầu lên.

Vân Ngạn nhận cơm mà dì giúp việc đưa, anh uống một ngụm canh, liếc mắt nhìn An Thính Miên không thèm để ý mình, anh không khỏi bật cười. Anh gắp một miếng cá, gỡ xương rồi đặt vào đĩa của cô.

An Thính Miên nhìn thoáng qua, lại gắp một miếng thịt xào vào trong bát, ăn một miếng cơm thật lớn.

“Xem ra là đói quá rồi, xin lỗi.”

An Thính Miên suýt nữa thì trợn tròn mắt, người này phiền ghê, sao không im lặng ăn cơm xong đi?

“Thật sự không để ý tới anh à?” Vân Ngạn buông đũa, nhìn bé chuột nhỏ đang cắn rau, nhéo cằm cô quay đầu đối diện với mình. Anh cắn miếng rau mà cô chưa ăn.

“Ừm, cũng không tệ.”

An Thính Miên vẫn luôn nghĩ nếu so về độ mặt dày, Vân Ngạn mà đứng thứ hai thì chẳng ai dám đứng nhất. Mỗi một lần đều sẽ đổi mới tam quan của cô, còn đang ở trong nhà lớn, người giúp việc vẫn còn đang bận rộn xung quanh mà anh dám thò qua ăn đồ trong miệng cô.

“Anh phiền ghê á!” An Thính Miên ngửa người ra sau, muốn thoát khỏi bàn tay đang khống chế cằm.

“Tối qua anh mới về mà em đã chê anh phiền?” Người đàn ông tâm cơ nào đó buông tay đang nắm cằm cô xuống, nói xong thì yên lặng xoay người bưng bát mình lên.

An Thính Miên ngẩn người, tại sao cô còn chưa nói gì mà anh đã bày ra dáng vẻ này. Nhưng mà, ừm, thôi bỏ đi, người mình thì mình chiều, ai bảo anh là ông xã của cô. An Thính Miên kéo ống tay áo anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Đừng nóng giận, em sai rồi.” Tuy rằng ngoài mặt cũng chẳng mấy áy náy nhưng cô cũng muốn xem anh có thể bày trò gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người đàn ông không để ý đến cô.

Hừ, xem anh giả vờ đến khi nào, dám ỷ cô đang ở nhà họ Vân mà ức hiếp cô.

“Đừng nóng giận mà, em thật sự sai rồi.” Ừm, anh không phản ứng, cô nhìn xung quanh, chắc chắn người giúp việc không còn ở đây, hoàn hảo, cô bắt đầu tỏ vẻ đáng thương: “Anh nói xem tối qua anh như vậy mà em không nói gì, sáng nay em cũng để anh làm, hiện giờ vẫn còn đau, anh không thương em sao? Bây giờ còn muốn giận em, có phải anh không yêu em không? Có phải anh đã có cô gái nào đó mà mình thích ở bên Đức, ghét em già phải không?”

Được lắm, mặc dù biết cô cố ý, biết cô đang thử mình, móc mỉa mắng anh già, vốn dĩ anh không tức giận.

Nhưng mà.

“Anh thấy em mới là người ghét anh già, không biết thương người, trong khoảng thời gian anh ở nước ngoài, cũng không biết em có ở bên đàn anh cùng trường nào đó không, nhìn thấy bạn đồng trang lứa tốt, em không yêu anh nữa.”

An Thính Miên buông ống tay áo anh ra, im lặng trong chốc lát, giả vờ như có thật, cô trả lời: “Đúng rồi, cũng không phải không thể.”

“Em dám!” Rầm một tiếng, Vân Ngạn buông bát, xoay người lại nắm cằm cô một lần nữa, nổi giận nói: “Em chết tâm đi, cả đời này em chỉ có thể theo anh.”

“Nhưng anh già rồi, không biết thương người ta ~” An Thính Miên nhún vai: “Nếu anh thực sự thích em thì nên để em rời đi nha.”

Quả thật cách nói chuyện của cô khiến người ta tức chết.

Dì giúp việc vốn nghe thấy tiếng đập thủy tinh nên đi ra, thấy vợ chồng son ve vãn đánh yêu thì lại xoay người rời đi.

Người đàn ông đột nhiên hôn lên miệng An Thính Miên một cái.

“Cái gì? Lặp lại lần nữa.”

“Chính anh nói trước, em nói… a a…”

“Anh thật sự để ý tuổi của mình nhưng anh cũng không thể làm gì, nhưng anh sẽ đối tốt với em suốt đời này.”

An Thính Miên đang muốn than vãn, lại nghe thấy anh nói.

“Xin lỗi, nhưng sau này anh không biết mình có thể kiềm chế được không, dù sao, là em mà.”

An Thính Miên đẩy trán anh, hơi ghét bỏ nói: “Xem biểu hiện của anh.”

“Ừm, anh nhất định sẽ biểu hiện tốt chút.”



Sau khi ăn cơm xong, Vân Ngạn đưa người về phòng bọc kín mít rồi mới nắm tay cô ra ngoài.

Có thể sắp đến tết nên hôm nay ngõ Yến Tử đông hơn hẳn ngày thường, sau khi dừng xe, Vân Ngạn chưa từng buông tay An Thính Miên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Thích à?” Anh đi theo cô, đứng trước quầy hàng nhìn những viên đá vuông vắn trong tủ.

Sau khi được ông chủ đồng ý, An Thính Miên cẩn thận cầm lên cho Vân Ngạn xem.

“Đẹp không?” Cô gái nở nụ cười trên mặt.

Một viên đá opal được cắt thành hình vuông, khoét rỗng ở giữa, bên trong được lồng một tinh thể màu xanh biển đậm, là sản phẩm chế tạo nhân tạo. Không có giá trị quá cao nhưng quả thật rất đẹp.

“Đẹp.” Vân Ngạn nhận xét đúng trọng tâm, anh lập tức hỏi giá ông chủ. Đá opal đặc biệt từ Châu Phi có giá rẻ, còn tồn tại vấn đề mất nước, nứt nẻ nữa nên thật ra không có giá trị gì mấy, nhưng viên này thì khác, có lẽ là của Úc, opal đen hoặc là xanh lam đậm tự nhiên nhưng có thể bởi vì đá thô có vấn đề nên mới thiết kế thành như vậy.

“8888.”

An Thính Miên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ông chủ: “Đây coi như là đá quý nhân tạo, nhưng ở phần opal có vết nứt, tuy màu sắc tươi sáng nhưng bên ngoài chỉ có một lớp opal mỏng, vậy mà ông bán cho tôi với giá 8888 tệ?” Mua 800 cô đã chê đắt rồi, được rồi, 800 quả thật quá thấp.

Ông chủ nhướn mày: “Đây không phải là do sắp tết, muốn cầu may mắn à.”

Ông chủ nhìn mặt đoán ý, thông qua cách ăn mặc của hai người và nhẫn trên ngón áp út tay trái của cô gái, còn có chiếc khuy cài áo đá quý trước ngực áo khoác của người đàn ông, nhìn là biết hai người trước mặt không thiếu tiền, muốn mang đến may mắn trong năm mới, kẻ có tiền đều muốn mà.

Nhưng, người ở trước mặt ông ta là An Thính Miên.

“Thế ông bán cho tôi giá 4444 nhé?” An Thính Miên chớp chớp mắt.

“Hả ~?” Ông chủ nhất thời không kịp phản ứng.

“Số bốn trong tiếng Anh là four, vậy là phát phát phát phát, chúc ông chủ một năm mới tiền tài dồi dào, phát tài phát lộc.” Lúc này An Thính Miên cảm thấy mình đúng là thiên tài nhỏ.

Ông chủ không nói nên lời, nhưng cô bé trước mặt quá đáng yêu, huống hồ cô còn chúc mình năm mới tiền vào như nước: “Được.”

Sau khi trả tiền, An Thính Miên vui vẻ gói kỹ đá quý rồi bước ra khỏi cửa hàng, cô mới nhận ra đáng lẽ mình nên mặc cả thêm một lần nữa, hơn nữa viên đá này thật sự không đến 4000.

“Hình như chúng ta bị lỗ rồi.” An Thính Miên nhìn Vân Ngạn với vẻ mặt đau khổ.

Vân Ngạn buồn cười với biểu cảm hiện giờ mới phản ứng lại của cô. Anh xoa gáy cô: “Không lỗ, năm nào chúng ta cũng tiền vào như nước mà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.