Chương trước
Chương sau
Gần đây An Thính Miên có xem được một video trên mạng, cô nhìn quả thanh long, ống hút và lý ở trên bàn, cô cắn khớp xương ngón trỏ rồi nhìn Vân Ngạn đang ngồi trên ghế sofa xử lý tài liệu, trong lòng nảy sinh một kế.

Cô dùng nước rửa sạch quả thanh long rồi lau khô nước, lại cầm dao gọt vỏ thanh long, lấy thịt quả ra, sau đó cho vào máy ép lấy nước. An Thính Miên đổ vào trong ly, dùng ống hút khuấy lên với suy nghĩ xấu xa.

Cô rút một tờ giấy rồi cầm trong tay, rất tự nhiên ngồi cạnh Vân Ngạn, ừm, quả nhiên anh đang xử lý công văn. An Thính Miên hút một ngụm nước trái cây, sau đó đưa tới bên miệng anh: “Uống không?”

Vân Ngạn liếc nhìn cô một cái, anh cười, sau đó uống một ngụm: “Vị ngon lắm.”

An Thính Miên thấy anh khích lệ như vậy, bỗng cảm thấy có lỗi, được rồi, không có đâu.

An Thính Miên lấy giấy trong tay ra lau với vẻ mặt vô cảm.

Vân Ngạn chú ý tới động tác của cô, không thể tin tưởng nhìn cô một cái, nhíu mày: “Anh có thể uống thêm một ngụm nữa không? Anh hơi khát.”

An Thính Miên cố gắng khống chế biểu cảm, cô nhịn cười rất vất vả: “Đương nhiên rồi.”

Vân Ngạn nhấp thêm một ngụm nữa từ tay cô rồi giả vờ đọc tài liệu, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn cô.

Khi An Thính Miên lại lau ống hút mà anh vừa dùng một lần nữa, Vân Ngạn cười lạnh, đầu lưỡi chọc má: “Có thể uống một ngụm nữa không?”

An Thính Miên sắp không nhịn được nữa, cô cố ý liếc nhìn ống hút rồi lại nhìn anh: “Được thôi.”

Vân Ngạn cảm thấy lời của cô có ẩn ý, nhưng hiện giờ anh cực kỳ không vui, lại uống thêm một ngụm.

An Thính Miên lại dùng khăn giấy lau ống hút một lần nữa.

Vân Ngạn buông máy tính, xoay người về phía cô, liếc nhìn ống hút rồi lại nhìn bàn tay đang cầm khăn giấy, cuối cùng tầm mắt tập trung về phía cô: “Có ý gì?”

“Cái gì có ý gì?”

“Vậy là bây giờ em đang chán ghét anh?” Vân Ngạn không dám tin: “Tối qua cơ thể em còn cho anh tiến vào, hiện giờ cùng anh uống một ly nước trái cây mà em còn dùng khăn giấy lau?”

Anh nói gì vậy, không biết xấu hổ.

“Không hề chán ghét anh.”

Vân Ngạn lấy nước trái cây trong tay cô, giận dữ uống một ngụm, hầu kết trượt lên xuống, sau đó anh đưa cho cô, nhìn cô chằm chằm.

“Em uống đi.”

An Thính Miên lại cầm khăn giấy lên một lần nữa.

Vân Ngạn nhìn vào mắt cô với vẻ mặt tổn thương, được lắm, An Thính Miên cố ý làm sai, nhưng cô biết anh rất tức giận, nụ cười châm chọc bên khóe miệng cô đã nói lên tất cả.

“Được rồi, được rồi, đùa anh thôi.” An Thính Miên buông nước trái cây xuống, duỗi người qua hôn anh rồi rời khỏi môi anh.

“Anh xem, không có gì cả.” Khi cô rời khỏi còn cố ý nói một câu như vậy.

Sau đó giây tiếp theo, An Thính Miên lau miệng.

“An Thính Miên.” Vân Ngạn nghiến răng nghiến lợi, anh hừ cười một tiếng, người nào đó được lắm.



Hai ngày nay trôi qua có chút khó khăn, An Thính Miên nằm trên giường, cô nghĩ nếu biết vậy đã chẳng làm, tên quỷ hẹp hòi Vân Ngạn kia.

Ư, cô thử cử động chân, cơ thể vẫn còn cảm giác của anh, không thể hoàn toàn khép lại được, thuốc mỡ không còn tác dụng nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô nhìn trần nhà, không muốn động đậy chút nào.

Khi anh đi vào, An Thính Miên nhìn anh một cái rồi vô cảm quay đầu đi, lại tiếp tục nhìn chằm chằm trần nhà.

Vân Ngạn thấy cô gái trên giường đã tỉnh nhưng hoàn toàn không có ý muốn động đậy, cũng biết mình “làm” quá tàn nhẫn khiến cô tức giận, điển hình của người vừa có tài vừa biết chơi.

“Rời giường ăn cơm tối.”

An Thính Miên quay đầu liếc nhìn anh một cái, anh ăn mặc như con người nhưng lại làm chuyện không phải của con người.

“Rời giường ăn cơm.” Lúc này anh rất dịu dàng, nói chuyện rất nhỏ nhẹ.

“Không muốn dậy.” Cô bắt đầu làm loạn.

Anh dịu dàng kéo cô ra khỏi chăn, vuốt mái tóc rối loạn của cô: “Ngoan.”

Cô dựa vào vai người đàn ông như người không xương.

“Đau.” Cô ấm ức làm nũng, An Thính Miên rất am hiểu cách thức làm nũng với anh.

“Đau?” Vân Ngạn dừng tay, cúi đầu nhìn mái tóc rối xù của cô: “Lần sau còn dám hay không?”

“Không dám.” An Thính Miên không phục: “Em đâu có làm gì sai đâu.”

Vân Ngạn nhéo mặt cô lắc lắc: “Không sai?”

“A a a, anh nhẹ tay chút!” An Thính Miên đánh tay anh, anh chỉ dịu dàng vài giây, nhiều thêm một giây cũng không được hả: “Đáng ghét.”

“Hử?” Vân Ngạn giữ chắc đầu cô, tới gần: “Đáng ghét? Ai đáng ghét?”

“Em, em đáng ghét.” An Thính Miên lại sợ hãi, đại trượng phu co được duỗi được.

Cô bé trong lòng anh quá nhanh trí, Vân Ngạn ghé sát vào hôn lên trán cô một cái: “Không đáng ghét, anh thích em.”

“Hừ ~” An Thính Miên không khuất phục trước dáng vẻ này của anh đâu.

“Được rồi.” Vân Ngạn kéo cô ra khỏi lồng ngực, lấy quần áo cẩn thận mặc cho cô.

An Thính Miên nhắm mắt lại, cô thật sự không hề muốn động đậy chút nào, người mềm nhũn.

Vân Ngạn chốc lát lại nhéo tay cô, một hồi lại nhéo eo cô, sau đó còn nhéo mặt cô.

“Em không phải búp bê.” An Thính Miên vỗ vào tay anh.

“Không phải ư? Tại sao anh lại cảm thấy em chính là một con búp bê xinh đẹp.”

An Thính Miên duỗi hai tay ra khỏi ống tay áo, cười híp mắt: “Không ngờ Vân Ngạn anh còn có giấc mộng công chúa thế đấy.”

Lần đầu tiên Vân Ngạn nghe thấy cách nói như thế: “Hử?”

“Bởi vì công chúa đều có búp bê, khi còn nhỏ mẹ nói với em như thế.”

“Ồ ~ vậy hiện giờ vị công chúa này muốn búp bê hay là ông xã kỵ sĩ đây?”

“Ừm… đương nhiên là búp bê rồi.”

“Em nha.”

“Em thật thông minh!”

“Hừ, nếu thông minh thì nên chọn anh, anh có thể mua cho em rất nhiều búp bê.” Vân Ngạn buộc dây áo cho cô: “Mặc váy hay mặc quần?”

“Có khác nhau sao?” Mặc váy thì phải mặc legging, mặc quần, ừm, dù sao đều phải mặc quần.

“Mặc váy đi.” Vân Ngạn trực tiếp đưa ra quyết định cho cô.

“Vì sao?” An Thính Miên phát hiện dường như Vân Ngạn rất thích cô mặc váy.

“Em mặc váy rất đẹp.” Vân Ngạn cầm hai cái váy cho cô xem, đều là kiểu dáng mới nhất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Em mặc quần trông xấu à?”

Vân Ngạn nhìn cô gái đang ngồi quỳ trên giường: “Em mặc cái gì mà trông xấu được?”

“Hình như là vậy.” Cô lắc lư người tỏ vẻ mình rất hài lòng với câu trả lời của anh.

“Chỉ là váy dễ cởi thôi.”

Quả nhiên đứng đắn chưa quá ba giây liền bắt đầu nói lời đen tối.

“Mỗi ngày trong đầu anh chứa thứ gì vậy?” An Thính Miên nhìn anh một cách chán ghét.

“Ngoại trừ em ra còn có ai?”

Được rồi, An Thính Miên xem như phục rồi, cô nghi ngờ anh thật sự lén lút nghiên cứu cách nói lời thân mật, nếu không tại sao có thể giỏi nói lời âu yếm như vậy được chứ.

“Miệng lưỡi trơn tru.” An Thính Miên rất thích dáng vẻ này của anh, ai lại không thích một người đàn ông có sự tương phản lớn khi đối xử với cô và người khác chứ. Hơn nữa, Vân Ngạn như vậy chỉ thuộc về cô.

Sau khi mặc đồ cho cô xong, Vân Ngạn đưa cô đi rửa mặt.

Khi An Thính Miên được Vân Ngạn đưa ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy thảm được trải kín bằng hoa hồng và nến trắng đặt trong nhà ăn.

“Hử?” An Thính Miên quay đầu nhìn anh.

Anh cười không nói gì, hơi hất cằm ý bảo cô đi lên trước.

Trên bàn ăn còn đặt một chiếc bánh kem tinh xảo, còn có thịt nướng, hử… thịt nướng? Anh vẫn hiểu cô.

“Đây là?” Hôm nay cũng đâu phải ngày gì? Chẳng lẽ bởi vì lễ hội Carnival.

Không biết Vân Ngạn lấy một chiếc hộp từ đâu ra đưa cho cô: “Mở ra xem đi.”

An Thính Miên đã quen với loạt hành động này, lại là đá quý?

An Thính Miên mở hộp đàn hương, thấy một tấm thẻ bài, ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là cái gì?”

“Chúc mừng kỷ niệm một năm, đây là quà kỷ niệm tròn một năm kết hôn, thẻ bài trầm hương, bên trên có khắc ngày, tháng, năm sinh của em, bảo vệ em bình an, mặc dù ngày kỷ niệm một năm đã qua, nhưng anh vẫn muốn tặng bù cho em, các bạn nhỏ nhà người ta đều có, bạn nhỏ nhà chúng ta cũng phải có.”

“À ~” An Thính Miên không giấu được nụ cười trên mặt, vui vẻ cẩn thận cầm lên nhìn, phía trên thật sự là ngày sinh của cô.

Vân Ngạn cầm lấy rồi đeo vào cổ cô, điều chỉnh độ dài sợi dây: “Tuy rằng anh biết em thích đá quý, nhưng anh vẫn muốn đưa cho em thứ này, bảo vệ cục cưng của anh cả đời bình an.”

“Cái này đắt không? Quá đắt em không dám mang ra ngoài.” Thật ra An Thính Miên thích những viên đá quý hoặc hòn đá đẹp đẽ. Nhưng trước nay cô không mang ra ngoài bởi nếu mất thì cô sẽ đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn.

“Loại trầm hương chất lượng này vô giá trên thị trường nhưng cũng không quá đắt.”

Vô giá trên thị trường nhưng không đắt?

“Mấy trăm ngàn tệ?”

“Ừ, tầm đó.” Vân Ngạn cười cười, sao mấy trăm ngàn có thể mua được, nhưng anh không nói cho cô biết, bởi vì anh phát hiện An Thính Miên có một điểm là mặc dù không bao giờ thiếu tiền nhưng lại là một bé Tỳ Hưu tham tiền. Nhưng anh nuôi nổi, Tỳ Hưu chiêu tài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.