Chương trước
Chương sau
Giang Cẩm Diệp đoán được Vân Ngạn và An Thính Miên ở bên cạnh nhau, cho nên đợi đến mười giờ mới gọi điện thoại, nhưng không đoán được cuộc điện thoại này bị con dâu nhà mình còn chưa tỉnh ngủ bắt máy.

Giọng nói của cô gái trong điện thoại gọi “Mẹ” thật nhẹ nhàng, đã lâu rồi bà mới nghe được giọng nói ngọt ngào như vậy, Giang Cẩm Diệp đột nhiên cảm thấy tình mẹ dạt dào trong lòng.

“Chào buổi sáng bé yêu, mẹ đã tới Paris với bác gái con, gọi điện thoại cho Vân Ngạn là muốn hỏi một chút tối nay có muốn đi xem show không?”

Tối mai tác phẩm của An Thính Miên mới được triển lãm, nhưng tối nay tác phẩm của Trịnh Tưởng Tưởng sẽ được người mẫu mặc trình diễn, hai người đã hẹn sẽ cùng đi xem show.

“Xin lỗi mẹ, lúc trước con đã hứa với đàn chị sẽ đi xem show với nhau rồi.”

Giang Cẩm Diệp tiếc nuối nhưng vẫn rất thấu hiểu: “Không sao, không sao, con ra ngoài chơi với bạn nhiều hơn thì mẹ cũng rất vui.”

Giang Cẩm Diệp nghĩ đến điều gì, nói tiếp: “Bé mang lễ phục đi không? Mẹ chuẩn bị lễ phục cho con nhé.”

Vốn dĩ Anh Thính Miên muốn nói không cần, nhưng cô vừa mới từ chối Giang Cẩm Diệp nên đành phải đồng ý, quả nhiên Giang Cẩm Diệp rất vui, giọng điệu khi cúp máy cực kỳ hạnh phúc.

An Thính Miên cúp máy, nằm trên giường thất thần nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, ủa, chẳng lẽ hỏng rồi à? Tối qua chói mắt lắm cơ mà.

An Thính Miên xoay người tựa vào giường, nghĩ đến điều gì đó, rùng mình một cái, chạy nhanh tới cửa phòng nghỉ, vẫn may, vẫn may.

Cô ngước mắt thấy một vệt trắng ở cuối giường, một chiếc váy hai dây màu trắng được gấp gọn gàng đặt trên tấm chăn lông vũ.

Cô bò lên, che lại góc chăn trước ngực, An Thính Miên vén chiếc váy mỏng manh lên kiểm tra, vẫn may người đàn ông này chưa tệ đến mức lại cho cô mặc váy hở hang một lần nữa, chỉ là một chiếc váy cotton dài đến mắt cá chân, cổ áo không quá thấp.

An Thính Miên mặc váy rồi vào nhà tắm rửa mặt, sau một thời gian ở bên Vân Ngạn, có một điều cô khá hài lòng là người đàn ông này rất có chừng mực, cố gắng không để lại dấu hôn ở những nơi dễ thấy, lần này An Thính Miên không thấy dấu hôn ở cổ và xương quai xanh, chỉ có vài vết ở ngực, được rồi, đôi khi cũng không kiềm chế cho lắm.

Cô khom lưng tạt nước vào mặt, rửa sạch bọt trên mặt.

“Ai!”

An Thính Miên vừa ngẩng đầu thì thấy người đàn ông đang đứng dựa vào cửa, cô bị hoảng sợ, quay đầu trách móc anh: “Anh đi kiểu gì mà không phát ra tiếng thế, làm em sợ muốn chết.”

Vân Ngạn nhìn dáng vẻ nổi giận của cô, ngược lại không cảm thấy cô hung dữ mà chỉ thấy hờn dỗi. Anh lấy chiếc khăn trong tay cô, là của anh, rồi cẩn thận lau bọt nước trên mặt cho cô.

An Thính Miên buồn chán đánh giá phòng rửa mặt, một gian nho nhỏ, thật là khổ cho anh, à, không khổ, dù sao chung cư Li Giang cũng chẳng lớn lắm.

“Vân Ngạn, anh thích chung cư nhỏ một chút à?” Cuối cùng An Thính Miên cũng hỏi ra câu này.

“Tại sao lại nói như vậy?” Vân Ngạn không trả lời, hỏi lại cô.

“Tại thấy anh mua phòng ở chung cư Li Giang quá nhỏ.”

“Chẳng lẽ em không thích?”

“Anh không cảm thấy nó hơi nhỏ sao?” Trước khi kết hôn, An Thính Miên vẫn luôn ở biệt thự nhà họ An, tuy không lớn nhưng vẫn đủ lớn đối với cô.

Vân Ngạn giơ tay lau cổ cô: “Không phải em nói thích một căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông nhưng tốt nhất không nên vượt quá một trăm năm mươi mét vuông sao?”

“Em nói khi nào?”

“Em từng nói lúc em mười sáu tuổi.”

“Em có nói sao?” Tại sao cô không nhớ rõ.

“Em cãi nhau với An Nguyên, chạy đến nhà anh tìm anh than thở, còn nói sau này có thể kiếm tiền thì không cần phải “ăn nhờ ở đậu” nữa, sau đó mua một căn nhà một trăm mét vuông nhưng không vượt quá một trăm năm mươi mét vuông, sống hạnh phúc một mình.”

Có sao? An Thính Miên hoài nghi.

“Em có.” An Thính Miên còn chưa mở miệng nghi ngờ, anh đã nói tiếp: “Cô bé có tí tuổi mà đã học được cách nói ở cùng với anh trai là ăn nhờ ở đậu, đúng là nổi loạn quá.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thật ra An Thính Miên rất ngoan, được rồi, là bởi vì lúc đấy có nam sinh đưa thư tình cho An Thính Miên bị An Nguyên phát hiện, nên anh ấy đã tìm người dọa chàng trai kia một chút. Sau đó khi An Thính Miên đi học, mỗi lần chàng trai kia nhìn thấy cô đều giống như nhìn thấy quỷ, phải đi đường vòng, như sợ lây phải thứ gì.

Sau khi tan học, An Thính Miên dẫn bạn chặn lại chàng trai kia ở trong ngõ, hỏi ra mới biết chuyện An Nguyên tìm người uy hiếp cậu.

Sao An Thính Miên có thể không tức giận, người ta chỉ đưa một bức thư tình, cũng không quấy rầy cô. An Nguyên cứ làm như vậy, nếu sau này cô yêu đương, vậy không lẽ An Nguyên sẽ cho nổ tung luôn à?

Thôi được rồi, khi cô kết hôn với Vân Ngạn thì quả thật An Nguyên đã nổi giận, mỗi lần thấy Vân Ngạn đều cực kỳ không vui (*),có xu hướng cạch mặt.

(*) Gốc là 鼻子不是鼻子眼睛不是眼睛的 (mũi không còn là mũi, mặt không còn là mặt): chỉ người trong trạng thái cực kỳ không vui, rất tức giận, mặt mày cau có.

“Không hề nha, em ngoan như vậy.” An Thính Miên bắt được một điểm: “À, tại sao lại là một trăm mét vuông nhưng không vượt quá một trăm năm mươi mét vuông nhỉ?”

“Ai biết? Thật kỳ quái.”

“Haiz, anh nhớ rõ mọi lời em nói như vậy sao?”

“Khụ khụ, vừa nãy mẹ nói gì đó?” Vân Ngạn chuyển chủ đề, lau mặt cho cô xong, xoay người mở vòi nước, cẩn thận rửa sạch tay, rút một tờ khăn giấy lau khô nước, anh tự nhiên lấy nước hoa hồng từ trong tủ, đổ ra tay rồi vỗ nhẹ lên mặt An Thính Miên.

An Thính Miên để anh muốn làm gì thì làm, chỉ dời chủ đề, khi đó cô làm nhiều chuyện xấu hổ, nên tốt nhất đừng nhắc đến.

Cô nhìn động tác của anh, chấp nhận sự phục vụ của anh một cách tự nhiên, dù sao anh đã làm nhiều chuyện thế này khi ở nhà: “Mẹ hỏi buổi tối có muốn đi xem show cùng mẹ không.”

An Thính Miên ngẩng đầu nhìn động tác của anh, hiếm khi anh cau mày sau khi nghe cô nói xong.

“Em muốn đi?”

“Em không đi.” Giọng điệu An Thính Miên nhẹ nhàng, khi Vân Ngạn thật sự nghĩ như vậy thì lại nghe cô nói tiếp: “Trước đó em đã hẹn đi cùng với chị Tưởng Tưởng rồi cho nên không thể đi cùng mẹ được.”

Vân Ngạn thở dài một hơi, buông chai nước hoa hồng xuống, cầm lọ kem dưỡng ẩm lên, thoa vào hai má, trán, chóp mũi, cằm của An Thính Miên, cẩn thận tán đều như chăm sóc em bé.

“Hóa ra là bởi vì em đã hứa với đàn chị chứ không phải vì…”

Vân Ngạn còn chưa nói xong đã nghe thấy An Thính Miên nói: “Đương nhiên không thể là anh rồi.”

Nhưng cô bé lại dùng đôi mắt long lanh nhìn anh. Vân Ngạn nhìn khuôn mặt trước mặt này, là người anh thích, anh yêu, chỉ đành cảm thấy bất lực.

“Chậc.” Vân Ngạn không khỏi nhéo khuôn mặt mịn màng của cô: “Tại sao lại vô tâm như vậy?”

“Anh?” An Thính Miên như nghe thấy chuyện gì buồn cười, nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc: “Cũng không biết tối qua ai cầm thú như vậy.”

Vân Ngạn duỗi tay ôm lấy vòng eo một tay cũng có thể ôm hết của cô, kéo về phía mình, An Thính Miên không hề đề phòng dựa vào ngực anh.

Người đàn ông hôn nhẹ lên vành tai của cô, An Thính Miên không nhịn được ngứa nên tránh né một chút, tay anh đặt lọ kem dưỡng ẩm xuống, giữ chặt đầu cô: “Lẽ nào tối qua em không sướng à?”

Tên đàn ông thối tha, An Thính Miên giả vờ bình tĩnh, giơ tay kéo cổ áo anh về phía mình, nhón mũi chân, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa đôi môi gợi cảm và ánh mắt mê người của anh. Bàn tay đang nắm chặt cổ áo của anh giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu đang trượt lên xuống do nuốt nước bọt. (ánh mắt just ánh mắt, từ cổ trở lên chưa làm gì cả.)

Hơi thở thơm ngọt của cô càng ngày càng gần, cuối cùng cánh môi mềm mại cũng chạm vào chiếc cằm còn vương mùi kem cạo râu của anh.

“Không hề.” Cô nói từng chữ với ý cười trong mắt.

An Thính Miên nói xong lập tức lao ra khỏi phòng rửa mặt, nhưng cô vẫn chậm một bước, bị anh túm tay trở về.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

An Thính Miên bị ôm ở trên bồn rửa mặt, khuôn mặt lo lắng kéo vạt áo anh, An Thính Miên cảm thấy mình cực kỳ không có tiền đồ, sắc mặt còn thay đổi nhanh hơn lật sách.

“Em nói đùa, em nói đùa thôi ông xã.” An Thính Miên căng thẳng đến mức gọi anh bằng xưng hô mà bình thường chỉ gọi ở trên giường, Vân Ngạn làm quá tàn nhẫn, cô muốn dỗ thì mới gọi.

Nhưng cũng vô ích, người đàn ông cũng sẽ không buông tha cho cô vì điều này.

“Không sướng phải không?” Vân Ngạn nhéo cằm cô, An Thính Miên không thể động đậy.

“Sướng, cực kỳ sướng.” Mẹ nó, từ ngữ hổ báo (*) gì đây, hiện giờ An Thính Miên lo lắng muốn chết, tay anh, a ~ tay.

(*) Gốc là 虎狼之词 (hổ lang chi tử): những câu bình thường, nhìn trên mặt chữ thì không có bất cứ thông tin sắc tình nào, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì sẽ lập tức hiểu đây là những câu nói sắc tình, giống kiểu câu có hai nghĩa.

“Anh thấy vẻ mặt của em không giống như vậy.”

“Có, thật sự có.” Nói chuyện thì nói chuyện, tay anh đừng có sờ lung tung chứ.

“Ưm…” An Thính Miên làm như đang suy nghĩ nhưng cô cảm thấy mình sắp chết queo rồi, anh không chịu thừa nhận, nói: “Đừng tự làm khổ mình, không sướng chính là không sướng, bây giờ chúng ta có thể thảo luận một chút, vừa làm vừa thảo luận như vậy.”

“Ư ~~~” Trong ba mươi sáu kế, khóc là thượng sách, bình thường An Thính Miên không thích khóc, nhưng cô rất dễ cảm động, nghĩ đến nếu như mình không thể tìm ra cách giải quyết thì thực sự sẽ bị giam cầm trên giường mất. Cô nghĩ về một ngày tốt đẹp của mình sẽ phải trải qua trên giường, cảm thấy không khỏi quá đáng thương, được rồi, tuy rằng cũng không quá thảm nhưng rất đáng thương mà, lúc này An Thính Miên không chấp nhận phản bác.

Mặc dù không có nước mắt, thế nhưng cô vẫn vùi mình trong lòng anh, sợ anh phát hiện ra? Chỉ bằng diễn xuất tinh vi của cô.

“Khóc cái gì?” Vân Ngạn vươn tay ra sau gáy cô, xoa loạn một lúc, mái tóc rối tung càng rối hơn: “Cũng đâu phải thật sự làm.”

A ~ he he, hừ, thế anh khiến em sợ làm gì.

Xong đời, cô nhóc càng khóc dữ hơn.

Vân Ngạn muốn kéo khuôn mặt đang chôn vùi của cô gái, nhưng không hiểu sao cô lại có sức lực lớn như vậy, Vân Ngạn không biết phải làm sao, liên tục dỗ dành cô.

An Thính Miên cảm thấy như vậy là đủ rồi, nếu đi xa hơn nữa thì sẽ bị bại lộ, khàn khàn nói: “Vậy tại sao anh lại dọa em chứ?”

“Xin lỗi cục cưng, anh sai rồi.”

“Vậy hôm nay anh không được chạm vào em nữa.”

“Được.”

Anh rất dễ nói chuyện, An Thính Miên là người giỏi được voi đòi tiên nhất: “Ngày mai cũng không cho.”

“Được.”

“Ngày kia cũng không cho.”

Anh do dự trong chốc lát.

An Thính Miên cảm thấy cũng đâu có quá đáng, tại sao phải kết thúc “được một tấc lại muốn tiến một thước” của mình chứ? Mới nửa thước thôi mà.

“Ưm ~” An Thính Miên cọ cọ trong lòng anh, giống như làm nũng.

“Có thể.”

Hehe, siêu cấp hài lòng: “Ngay cả tuần sau cũng không được.”

“Không được, nhiều nhất là ba ngày.”

“Được.” An Thính Miên vui vẻ đồng ý, dù sao Vân Ngạn rất bận lại còn ở nước ngoài, chắc chắn sẽ nhanh chóng về nước, cho dù không nhanh chóng về nước thì cũng không sao, dù gì đến lúc đó cô xem show xong còn muốn cùng chị Trịnh Tưởng Tưởng đến nước Anh chơi, ai biết lúc ấy anh đang ở đâu.

Quả nhiên ngày hôm sau Vân Ngạn đã bị gọi về nước, An Thính Miên và Trịnh Tưởng Tưởng chơi rất vui vẻ.

Ba ngày sau An Thính Miên chuẩn bị rời Paris, tuy rằng show lớn ở Paris vẫn đang diễn ra nhưng hai người quyết định đến nước Anh trước, được rồi, việc của bọn họ đã xong, Vân Ngạn cũng không ở bên, An Thính Miên nghĩ cũng không muốn nhìn vật nhớ người, đương nhiên vật đó chính là căn chung cư này.

Sau khi chuyến đi Paris và Anh kết thúc, An Thính Miên đặt chuyến bay sớm nhất về nhà.

Chỉ là không ngờ tới, lần này gặp nhau lại là trong tình huống này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.