Bà quản gia cố tình đi chợ chuẩn bị toàn món ăn yêu thích của An Thính Miên cho bữa cơm chiều. An Thính Miên làm trợ thủ bên cạnh bà, còn An Nguyên lại ở phòng khách chơi cờ cùng ông cụ Vương.
“Ôi ôi ôi, ông à, ông chơi thế là chơi xấu đấy.”
Ông cụ nhặt cờ lên bị An Nguyên cản lại thì phủi tay anh ấy ra, bất chấp lý lẽ mà nói dõng dạc: “Ông chỉ nhìn nhầm thôi.”
An Nguyên bất đắc dĩ cười xoà, đây đã là lần thứ tư rồi đấy. Nhưng anh vẫn làm theo ý ông, lùi quân mình lại.
“Ấy ấy ấy.” Ông cụ vừa vò đầu vừa rút quân trắng lại lần thứ năm trong trận.
“Lần này lại là lý do gì đây ông?”
“Vì cậu thở đấy.”
Mí mắt An Nguyên cũng phải giật giật, vừa định đáp lại.
“Không chơi nữa không chơi nữa, chẳng thú vị gì cả.” Ông cụ quay đầu, tay chắp sau lưng rời khỏi ghế sofa, đi vào phòng bếp xem An Thính Miên và bà cụ Vương chuẩn bị bữa ăn, để lại thế cờ lộn xộn cho An Nguyên đang ngây người.
An Nguyên cầm quân cờ đen mà “xịt keo”, đánh xuống cũng hỏng mà buông cũng không xong.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên kèm theo video báo hiệu có người đang ấn chuông.
An Nguyên đặt quân cờ xuống, nhìn ra ngoài cửa.
Ông cụ vừa tiến vào phòng bếp cũng ló đầu ra nhìn.
“Khụ khụ, để ông đi xem.” Vương Hành chỉnh lại trang phục rồi đi về phía cửa.
An Nguyên cũng bước theo. Lúc ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-ngung-cuu/3588180/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.