Đêm khuya, An Thính Miên tỉnh dậy, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa chúc mừng năm mới An Nguyên, cô bò dậy cầm điện thoại gọi điện thoại cho An Nguyên. An Thính Miên đột nhiên cảm thấy dường như sau khi kết hôn, cô rất ít khi gọi điện thoại cho An Nguyên, anh cô thật đáng thương, cô đơn một mình, à không đúng, con đường theo đuổi vợ còn dài đằng đẵng.
Điện thoại được bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của anh ấy: “Alo, có chuyện gì?”
Thật vô tình.
“Anh trai, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới, sẽ gửi lì xì cho em ngay lập tức.”
Sau đó bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ.
A! An Thính Miên mở to hai mắt nhìn, sau đó nở một nụ cười hiền hậu.
“Tạm biệt anh, tiện thể nói một câu chúc mừng năm mới với chị dâu thay em nhé!”
Sau đó An Thính Miên nhanh chóng cúp máy, nhìn màn hình tối lại, nhất thời cô không khỏi cảm thán.
“Sao thế?” Một cái ôm ấm áp dán lên lưng mình, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào gáy cô, mái tóc dày ngắn của anh cọ vào vành tai cô, khiến cô hơi ngưa ngứa: “Sao lại tỉnh?”
“Gọi điện thoại cho anh em.” An Thính Miên đặt tay lên bàn tay to lớn đang siết chặt eo mình của người đàn ông.
“Vào lúc này?” Vân Ngạn xem giờ.
Đúng, hiện tại là hai giờ sáng, có lẽ An Nguyên đã đi ngủ từ lâu.
“Anh em đến nhà họ Ngụy.”
“Nhà họ Ngụy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-ngung-cuu/3563673/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.