An Thính Miên ngủ mơ mơ màng màng, toàn thân đau nhức, đến một ngón tay cũng không muốn động, có lẽ do ngủ quá lâu nên đầu An Thính Miên hơi choáng váng, cô muốn xem hiện tại là mấy giờ, tay sờ loạn.
Ư, hử?!
Cảm xúc này thật thoải mái, khoé miệng An Thính Miên dần cong lên, ồ, sờ thích ghê, không quá cứng cũng không quá mềm, ừm, từng múi rõ ràng, đây là, à, cơ bụng.
Hả! Cơ bụng!
An Thính Miên kinh ngạc, mở đôi mắt mông lung thì thấy người đàn ông cười như không cười đang nhìn mình.
Hết lần này tới lần khác, người đàn ông vẫn cười hiền lành và vô hại như vậy: “Cục cưng còn muốn sờ nữa không? Em yên tâm, anh nhất định sẽ tự nguyện.”
Cái quỷ gì vậy, còn tự nguyện? Nói cứ như là cô ép buộc anh vậy. An Thính Miên giả vờ tức giận, đánh một cái lên ngực anh.
“Á.”
Ôi trời, còn giả vờ với cô nữa à?
“Thôi, trông dáng vẻ yếu đuối mong manh này của anh, em không sờ soạng đâu, tránh cho anh không được.”
Anh bật cười liếc mắt nhìn cô, cầm tay cô sờ xuống dưới: “Cục cưng chắc chắn chứ?”
Cầm trong tay lập tức thấy nóng hổi, An Thính Miên thậm chí còn có thể cảm nhận được gân xanh trên đó, má nó! An Thính Miên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tượng tượng nổi, nói chuyện lắp bắp: “Anh, anh, anh, không mặc quần áo!”
Vân Ngạn vô tội nhìn cô, trần thuật một sự thật: “Bé cưng, là chúng ta đều chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-ngung-cuu/3562090/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.