Cuối cùng chiếc Bugatti đen dừng lại trước một nhà hàng có phong cách cổ xưa.
An Thính Miên nhìn cánh cửa nhà hàng tràn ngập không khí của thập niên tám mươi, chín mươi trước mặt, cô nghi ngờ nhìn Vân Ngạn: “Đây là?”
“Ăn cơm trước.” Vân Ngạn đóng cửa xe, một tay anh cầm áo vest, một tay nắm bàn tay mềm của An Thính Miên.
Mặc dù đã làm nhiều việc thân mật hơn thế này, nhưng An Thính Miên vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Người bên cạnh dường như không tập trung vào đây, ánh mắt hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay bất an động đậy.
“Chậc, động đậy gì?” Người đàn ông nắm tay cô gái, quơ quơ trước mặt cô: “Sao thế? Không muốn ăn cơm cùng anh à?”
“Hả?” An Thính Miên phản xạ hơi chậm, đầu cô mơ hồ, mãi đến khi khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông phóng to ở trước mặt, cô mới lắc đầu: “Không, không phải.”
Tay chàng trai véo chóp mũi bé xinh của cô gái, giả vờ nghi ngờ: “Thật sự không phải?”
Cô gái bĩu môi, quay đầu không nhìn vào mắt anh: “Ăn, ăn, ăn cơm.”
Vân Ngạn không trêu cô nữa mà chỉ cười khẽ, rồi đứng thẳng người, kéo dài âm cuối: “Được.”
Đáng ghét, hừ (-^-)
“Thứ bảy này có một tiệc rượu, em có thể tham gia cùng anh không?” Vân Ngạn thản nhiên múc một chén canh cho cô.
“Tiệc rượu?” An Thính Miên ngẩng đầu lên khỏi chén, vẻ mặt nghi hoặc.
Vân Ngạn buồn cười, bị cô chọc cười “phụt” một tiếng: “Cục cưng, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-ngung-cuu/3553211/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.