An Thính Miên cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, hơi dùng sức giãy ra. Anh đang chọn rau, cảm nhận được động tác của cô thì nghiêng đầu sang phía cô, hạ giọng dò hỏi: “Sao thế?”
“À, không có gì.”
Vân Ngạn mặc kệ cô, tiếp tục chọn rau.
“Anh nắm tay em thế thì sao chọn rau được?”
À, xem ra là cô bé này không muốn nắm tay. Vân Ngạn càng nắm tay cô chặt hơn, biểu cảm trên mặt vẫn thản nhiên như cũ: “Một tay vậy là đủ rồi.”
“Nhưng mà…”
Vân Ngạn liếc xéo cô một cái: “Mà sao?”
An Thính Miên vội vàng: “Không, không, không sao.”
“Nắm chặt vào.”
Hung dữ cái gì mà hung dữ, em chỉ muốn thả lỏng tay thôi mà, nắm mãi không chán à?
Không được, mới bây giờ mà mình đã sợ anh ấy rồi, sau này mình biết bảo vệ địa vị của mình như thế nào đây?
An Thính Miên bĩu môi, rầu rĩ nói: “Không muốn nắm tay.”
“Sao thế?” Vân Ngạn tò mò: “Tại sao?”
“Làm em có cảm giác như em là em bé ấy.”
“Có sai chỗ nào à?” Vân Ngạn cầm túi rau xà lách và ớt khô bỏ vào xe đẩy hàng, anh chẳng để tâm chút nào mà trả lời cô.
“Em sẽ không lạc đâu.”
“Haiz.” Vân Ngạn thở dài, dịu dàng mà nhìn chăm chú đôi mắt trong sáng của cô, nói một cách ấm ức: “Anh đi lạc mất thì sao?”
Anh, cái người này đừng có mà như vậy chứ. An Thính Miên biết anh giả vờ nhưng cũng không vạch trần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-ngung-cuu/3553194/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.