“Tốt nhất ư?” An Thính Miên rũ mắt.
“Thính Miên, chúng ta đã làm chuyện chỉ xảy ra giữa vợ chồng, Vân Ngạn anh lại không phải là một người bừa bãi. Nếu anh đã có em rồi, thì anh không thể tuỳ tiện đến với người khác được.”
Vân Ngạn không định nói trọn vẹn ý. Mặc dù cô nhóc vẫn còn nhỏ, nhưng không phải cái gì cũng không biết, chính những người đàn ông dễ hứa hẹn mới là những người đàn ông không đáng tin nhất.
“Nhưng mà, anh có thích em đâu.” An Thính Miên cảm thấy, nếu hai người trở thành vợ chồng thì đó hẳn là vì họ yêu nhau mới có thể cùng nhau bước vào cuộc sống hôn nhân. Dù ba mẹ mất sớm, nhưng trong trí nhớ của cô, ba mẹ vẫn rất yêu thương nhau.
Đôi mắt sâu thẳm của Vân Ngạn chăm chú nhìn cô, anh dịu dàng nói: “Muốn tiến tới hôn nhân phải dựa trên nền tảng tình yêu, điều đó quả thật không sai, chỉ khi hai người cùng yêu nhau, cùng xây tổ ấm mới tạo nên gia đình hạnh phúc được. Nhưng làm sao em biết, anh không thích em chứ?”
An Thính Miên nhìn anh với vẻ không tin nổi: “Thích… em á? Anh… sao anh thích em được?”
Vân Ngạn đưa tay vỗ về khuôn mặt trắng nõn của An Thính Miên: “Chẳng lẽ, thích An Thính Miên, là chuyện rất khó sao?”
An Thính Miên mấp máy môi nhưng rồi vẫn chẳng nói gì. Vân Ngạn nhìn đôi môi căng mọng của cô, rất muốn hôn thử xem là vị gì. Nhìn màu môi thì hẳn là vị dâu.
“Chúng ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-ngung-cuu/3553190/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.