Editor: Chấm Than
Hơn một tháng sau, Trần Hạnh đón chào cơn mê man ở tuổi 16.
Mary muốn chia tay với cậu, cô năm nay 21 tuổi, vừa đi học vừa làm thêm, là nhân viên của một nhà hàng món Trung, mà hai người quen nhau- tới nay cũng được 67 ngày.
Cô và Trần Hạnh hẹn nhau ở đài phun nước ven đường, trên quảng trường có vẽ vài thứ hình thù kỳ quái vô cùng nguệch ngoạc, những thiếu niên chơi trượt ván ở đây bật nhạc thật to rồi biểu diễn rất đẹp mắt, vì vậy thu hút khá nhiều du khách đang nghỉ chân ở đó lại gần tới xem.
Trên tay hai người cầm theo hotdog mua từ xe thức ăn, ngồi lại xuống bên đường.
Mary có điều muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới cắn môi hỏi cậu: "Có phải là em thấy không thích chị đúng không?"
"Thích mà." Trần Hạnh nói.
"Nhưng mà," Mary nói bóng gió, "Nếu như em thích chị, tại sao buổi đêm tịch mịch như vậy, em lại không thể cho chị một cái ôm ấm áp được chứ?"
Trần Hạnh hiểu ra, nhưng cậu thật sự rất bất lực, vì vậy chỉ có thể giả ngu: "Ôm làm sao được đây? Buổi tối nhà em có bảo vệ, bố em không cho ra ngoài đâu."
Mary ngẩn người nhìn khuôn mặt Trần Hạnh một lúc, sau đó buồn bã nói: "Tiểu Hạnh à, chúng ta chia tay đi, tuổi em vẫn còn nhỏ, hai chúng ta không hợp nhau đâu.
Trần Hạnh trầm mặc.
Sau khi tạm biệt Mary, Trần Hạnh nhàm chán đi dạo trên đường lớn, mối tình đầu còn chưa thật sự bắt đầu đã đi tới kết thúc rồi. Cậu chạm mặt Mary ở đài phun nước trên con đường này, mà bây giờ cũng chính tại đài phun nước này, hai người đã chia tay nhau. Nghĩ ngợi rằng không ngờ cậu thiếu niên vốn đang đánh đâu thắng đó như cậu, cuối cùng lại phải bại trên chiến trường dậy thì.
Lâm Tu Thừa gọi điện tới, hắn hỏi Trần Hạnh: "Cậu đang ở đâu?"
Trần Hạnh nói địa điểm, Lâm Tu Thừa bảo cậu đứng đó đợi, hắn qua đón cậu đi.
Hai mươi phút sau người đã tới, tâm tình hắn không tệ, nói với Trần Hạnh: "Hôm nay dẫn cậu đi chiêm ngưỡng một cảnh tượng hoành tráng, cậu hăng hái một chút lên cho tôi."
Hắn đưa cậu đến một cửa hàng trên đường Baker để mua bộ quần áo may sẵn, đưa cậu đến cuộc họp gia tộc theo thông lệ, cũng không phải sự kiện gì trọng đại, nhưng Lâm Tu Thừa lại cảm thấy rất thú vị, hắn muốn đưa một Trần Hạnh ngăn nắp sạch sẽ đến đấy, hù đám người đó một chút cho vui.
Đây là truyền thống có từ thời ông nội của hắn, cứ mỗi từ hai tới ba tháng, cả gia tộc phải tụ họp về một chỗ, ngồi rú trong đó hết buổi chiều. Cái buổi họp này đối với ông hắn mà nói, là dùng để dạy dỗ lại đám con trai ngu ngốc, nhưng đối với các chú các bác của hắn mà nói, thì là dùng để dò la tình hình đối thủ, còn với Lâm Tu Thừa, thì lại dùng để điều tiết sinh hoạt.
Cố Kình kết thúc chuyến công tác ở Châu Âu xong lại phải trở về Mỹ, Lâm Tu Thừa nhìn đồng hồ, cuộc họp lần trước đã qua được gần hai tháng rồi, cuộc họp lần trước hắn không đưa Trần Hạnh đi theo, lũ cáo già này vò đầu bứt tai nhắc hắn chuyện nhận con nuôi, nhắc mãi nói mãi, bây giờ cũng đã gần đến lúc đưa Trần Hạnh đi gặp mặt người đời rồi.
Họp gia tộc, theo lệ cũ, sẽ được tổ chức tại căn nhà cũ ở Oxford.
Lâm Tu Thừa và Trần Hạnh cùng đi đón Cố Kình, rồi lái xe thẳng tới Oxford.
Trên đường đi, Trần Hạnh rầu rĩ không vui ngồi ngẩn người, dù Cố Kình có trêu ghẹo thế nào cũng không đáp lại.
Xe lái vào cửa sắt, có vài người anh chị em họ đang đứng trong vườn ăn BBQ, nhìn thấy xe của Lâm Tu Thừa, vô cùng nhiệt tình đồng loạt vẫy tay với hắn. Cả một nhà cũng chỉ đợi mỗi Lâm Tu Thừa đưa theo con trai ra mắt gia tộc, bọn họ vừa xuống xe, bốn bề xung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh.
Vài ba giây trôi qua, có vài trưởng bối ân cần đi tới: "Trần Hạnh đấy à! Chào mừng cháu gia nhập vào đại gia đình chúng ta nhé."
Trần Hạnh lễ phép gật đầu với bọn hò, lại tựa vào gần Lâm Tu Thừa hơn một chút, cánh tay như dán chặt vào người hắn.
Chào hỏi xong, Lâm Tu Thừa bị các chú các bác lôi kéo đi nói chuyện, Trần Hạnh và Cố Kình ở lại trong vườn phụ việc bếp nướng, cậu lặng lẽ nói với Cố Kình: "Lâm Tu Thừa đúng là lúc nào cũng như sống trong dầu sôi lửa bỏng hết ấy nhỉ."
"Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi à," Cố Kình cúi đầu kề tai cậu nói nhỏ, "Vincent là kiểu thích chơi mèo vờn chuột lắm, sở thích anh ta biến thái, cậu cũng cẩn thận chút."
Trần Hạnh bĩu môi, xiên một xâu vịt nướng.
Mười anh chị em họ của Lâm Tu Thừa, ngoại trừ Cố Kình sống ở bên kia đại dương, còn lại chẳng kiếm được một người ra hồn, một đám chẳng ai có ấn tượng tốt ghen tức với với Trần Hạnh, cứ nghĩ rằng cậu là bia đỡ đạn của Lâm Tu Thừa, là một chú vịt con ngây thơ được hắn mua về.
Nhưng có Cố Kình bên cạnh, bọn họ cũng chẳng dám nói gì, chỉ sang chào hỏi cậu, sắc mặt chẳng có chút tốt đẹp nào bắt chuyện, tự giới thiệu với cậu.
Trần Hạnh là một nhóc tinh ranh, cậu biết nhưng cũng không vạch trần, vẫn cứ kè kè cạnh Cố Kình không rời một bước.
Buổi chiều chỉ đồ nướng ăn đã thấy no, có vài đứa con nít vẫn chưa lên cấp một ăn uống không nổi nữa, ầm ĩ bảo muốn ra sau sân bóng rổ sau vườn chơi bóng. Cậu em họ năm nay 18 tuổi của Lâm Tu Thừa, đồng thời cũng là con trai của chú Hai hắn- Lâm Tu Ngôn, hôm nay dì Hai không tới, nhưng hắn vẫn tới dự họp gia tộc, ba hắn mới mất, sắc mặt hắn cũng u ám vô cùng.
Hắn mở miệng nói: "Trần Hạnh đi với tụi này đi."
Trần Hạnh quay đầu nhìn Lâm Tu Thừa, nhìn hắn chẳng tỏ thái độ, Trần Hạnh thấy trên mặt hắn cũng không ý ngăn cản cậu lại, hai người im lặng giằng co mất vài giây, Lâm Tu Thừa mới ôn hòa khoát tay: "Muốn đi thì cứ đi thôi."
Trần Hạnh cúi đầu cười, rồi nói với Lâm Tu Ngôn: "Được, đi thôi."
Chờ bọn họ đi rồi, Cố Kình mới hỏi Lâm Tu Thừa: "Để bé cưng chân yếu tay mềm cứ thế mà đi thế kia, cũng không sợ bị mấy anh trai kia nuốt mất à."
Lâm Tu Thừa bật cười: "Cố Kình, cậu nhìn người vẫn còn gà mờ lắm."
Vẻ tàn nhẫn trong đôi mắt Trần Hạnh không phải chỉ ngày một ngày hai luyện ra được, bốn chữ chân yếu tay mềm kia hẳn là phải dùng để nói đám em họ mới đúng.
Cố Kình: "Thôi đừng nói nữa, cả đời này tôi cũng chẳng hiểu được mấy người đang nghĩ gì."
Cố Kình và Lâm Tu Thừa cùng học chung cấp một, nhưng hồi đó cô và dượng của cậu ta đều sống bên ngoài, cũng không biết nhiều gì về nội sự Lâm gia, sinh hoạt cũng rất đơn giản.
Có rất nhiều những việc Lâm Tu Thừa làm cậu ta đều không hiểu được, nhưng cậu ta sẽ tôn trọng quyết định của hắn.
Buổi chiều, những ai chưa ăn đồ nướng sẽ cùng ngồi dùng bữa tối, chú bác Lâm Tu Thừa nói nhảm trên trời dưới đất, hắn nghe mà mất hết kiên nhẫn, vừa định mở miệng, trợ lý lại gọi tới, bảo có chuyện gấp cần báo, cậu ta gọi tới quá đúng lúc, hắn cũng đứng lên ra ngoài nhận điện thoại.
Chuyện gấp mà trợ lý nhắc tới là về tên người Anh tên Derrick lần trước hợp tác với chú Hai tính nẫng tay trên lô hàng của Lâm Tu Thừa, hắn ta trốn được từ tay thuộc hạ dưới trướng hắn, Lâm Tu Thừa hỏi tình hình, vừa đi được ra sau tòa nhà vài bước, đã nghe thấy tiếng bình bịch của bóng rổ nện xuống đất. Hắn không đi tiếp về trước, đứng dưới gốc cây thông liễu mà ông nội hắn trồng nhìn về phía ngọn đèn trên sân bóng rổ.
Trần Hạnh không cao lắm, cậu chơi bóng rổ không tệ, hơn nữa cách chơi cũng rất khó chịu, Lâm Tu Thừa nghe điện thoại gần được năm phút, cậu đã cho tên Lâm Tu Ngôn vẫn luôn cầm đầu nhắm vào mình ăn lấy chục miếng quả đắng.
Lâm Tu Thừa dặn dò trợ lý vài câu, vừa cúp điện thoại đang định rời đi, đã phát hiện trên sân bóng rổ đã có ẩu tả rồi, Lâm Tu Ngôn và con trai của chú Ba hắn- Lâm Tu Vũ đẩy Trần Hạnh sang một góc. Những thiếu niên khác trên sân bóng rổ nhìn nhau, cũng không dám can dự vào khắc khẩu với bọn họ.
Lâm Tu Thừa vẫn chưa nghĩ ra hắn nên đứng ra giải quyết, hay là quay đầu đi luôn, bước chân của ba người kia đã dừng lại, dưới bóng cây, Lâm Tu Thừa đứng bất động không chút âm thanh, chẳng ai phát hiện ra sự có mặt của hắn, trực tiếp ầm ĩ bùng nổ.
"Cũng chỉ là bán mông cho anh tao chịch thôi mà nhỉ?" Giọng Lâm Tu Vũ cứ oang oang, "Còn tự ảo tưởng mày là cái thá gì nữa à?"
Lâm Tu Thừa không ngờ rằng có một ngày hắn cũng phải đứng góc khuất nghe chuyện của người khác, nghe Lâm Tu Vũ nói vậy, hắn tò mò không biết Trần Hạnh sẽ phản kháng thế nào, vì vậy hứng thú tràn trề tiếp tục đứng đó nghe lén.
Trần Hạnh thấp giọng cười, trong tiếng cười có ẩn chút tà mị, như gãi vào tim của người khác, cậu nói: "Đó cũng là do kỹ thuật trên giường của tao tốt, Tu gia mới bằng lòng nhận tao làm con trai, còn ngữ như mày, có cho hắn vài tỷ cũng chẳng thèm đến chịch."
Lâm Tu Vũ tức giận đưa tay muốn đánh cậu một cái, bị Trần Hạnh nắm cổ tay bắt lại, cậu xoay lưng ném hắn ta qua vai ngã nhào xuống dưới đất, đôi chân như mang theo chết chóc dẫm xuống bên đầu vai Lâm Tu Vũ. Hắn ta đau đớn kêu lên, như thể là khớp xương bị cậu giẫm nát, cả người co lại run lẩy bẩy.
Lâm Tu Ngôn cũng ra tay, hắn ta từng tập vài món phòng thân, mạnh hơn Lâm Tu Vũ được một chút, tay trái hắn nắm thành quyền lao về phía sau gáy Trần Hạnh, Trần Hạnh lách eo qua như một chút mèo, nhấc chân lên là đạp, Lâm Tu Ngôn vẫn đánh dồn dập về phía cậu, hai người lăn ra trên đất ẩu đả. Trần Hạnh mười sáu tuổi về sức lực lẫn vóc dáng đều không thể so được với Lâm Tu Ngôn năm nay đã mười tám, nhưng cậu dày dặn kinh nghiệm, điên lên cũng không còn biết tiếc mạng là gì, Lâm Tu Ngôn chẳng mấy chốc đã bại dưới tay Trần Hạnh, phải mặc cậu đè đầu mà ăn đánh.
Đánh mấy cái, Trần Hạnh bỗng dưng chửi một tiếng, nhảy xuống khỏi người Lâm Tu Ngôn, còn hung ác đá một cái lên người hắn, miệng thì bắt đầu liên tục phun châu nhả ngọc.
Người trên sân bóng rổ thấy bọn họ đánh nhau cũng gần xong, mới đi tới nhao nhao khuyên can.
Lâm Tu Thừa mắt thấy trò vui cũng sắp tan cuộc, cũng xoay người quay về nhà chính.
Nửa tiếng sau, có vài tên mặt mũi bầm dập quay trở lại, nhưng lại không thấy Trần Hạnh đâu.
Vài tên chú bác của Lâm Tu Thừa bắt đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe, hỏi hắn dạy con kiểu gì vậy, chẳng ra chút giáo dưỡng nào hết cả.
Lâm Tu Thừa đứng trước mặt bọn họ gọi điện cho Trần Hạnh, nhạc vang lên một lúc mới có người nhấc máy.
"Ba à, đang gọi con hả?" Trần Hạnh ở đầu bên kia nói qua.
Lâm Tu Thừa cố nén không được cười, hắn hỏi: "Sao lại đi đánh nhau với các anh nhà mình thế này?"
"Chẳng phải ba đã nghe được hết rồi còn gì?" Trần Hạnh hỏi ngược lại.
Ý cười trên môi Lâm Tu Thừa hơi phai đi: "Quay về xin lỗi các anh nào."
Trần Hạnh trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Tu Thừa ra vẻ mình bị ngắt điện thoại, thở dài nói: "Con trai lớn rồi, quản không nổi nữa."
Một đám người già trẻ lớn bé đứng đó trợn mắt há mồm nhìn hai người kẻ tung người hứng.
Lâm Tu Thừa vừa dứt lời liền nói có việc phải rời đi, Cố Kình cũng đi theo hắn.
"Vincent, tối nay tôi qua nhà anh nhé."
"Không ở nổi khách sạn nữa rồi à?"
Cố Kình nghiêm túc nói: "Tôi tính chụp cho Trần Hạnh một ảnh, anh không hiểu đâu, tôi vừa nhìn thấy hắn là biết được, chắn là nữ thần Muse* thương tình tôi rồi, tôi phải chớp lấy cơ hội này mới được."
*9 nữ thần Muse (9 Nàng thơ): hay được gọi là những nữ thần trao nguồn cảm hứng, bắt nguồn từ thần thoại Hy Lạp.
Lâm Tu Thừa lắc đầu cười, hắn cũng không hiểu được mấy chuyện nhiếp ảnh này, nhưng hắn cũng giống Cố Kình, sẽ luôn tôn trọng quyết định của cậu ta: "Cậu tự đi mà nói với cậu ta."
"Mấy thằng nhóc kia là Trần Hạnh đánh cho thật đấy hả?" Cố Kình hỏi, "...Tôi nhìn mà còn thấy đau giùm."
Nhìn Lâm Tu Ngôn tay che hạ bộ khập khiễng đi vào, trên ót đầm đìa mồ hôi lạnh, đàn ông con trai với nhau, cậu ta nhìn qua cũng có thể thấm thía được.
"Cũng gần thế." Lâm Tu Thừa vô cùng bao che đáp lời.
Cố Kình hơi run rẩy.
Lâm Tu Thừa đưa Cố Kình về nhà riêng, Trần Hạnh đang ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy hai người bọn họ đi vào thì gật đầu chào.
Cố Kình kéo dây treo máy chụp hình, hỏi Trần Hạnh: "Tiểu Hạnh, tôi chụp cho cậu một bộ ảnh nha?"
Trần Hạnh vẫn đang xem Lý Tiểu Long trên tivi, qua một lúc mới hỏi: "Ảnh gì, chụp xong có tiền không?"
"Tiền tôi cho cậu còn chưa đủ à?" Lâm Tu Thừa chen miệng, hắn cho Trần Hạnh một tấm thẻ hai mươi vạn bảng Anh, "Lòng tham không nhỏ đâu nhé."
*20 vạn Bảng Anh gần bằng 6,2 tỷ VNĐ
"Tôi thích xài tiền mà mình tự kiếm được hơn." Trần Hạnh quay đầu lại, ngón cái và ngón trỏ hơi khum lại chà vào nhau, "Tiền mặt nhé."
"Vậy cậu muốn bao nhiêu?"
Trần Hạnh nói: "Tôi cũng không biết giá thị trường thế nào, anh cứ xem rồi nói tôi là được."
Cố Kình đáp lời, cậu ta mở nắp bảo hộ bằng kim loại ra, lấy máy và màn ảnh ra lắp vào nhau.*
*Mình không rõ về máy ảnh lắm, mọi người đọc mà thấy sai thì cứ góp ý nhe
"Chụp bây giờ luôn hả?" Trần Hạnh kinh ngạc nói, cậu vẫn còn chưa tắm nữa, về nhà xong là cởi áo khoác ngoài ra, áo sơ mi chỉ mở hai nút đầu, lộ ra một mảng ngực nhỏ, "Đang đêm hôm mà."
Cố Kình chụp luôn mấy tấm cho Trần Hạnh: "Cậu cứ việc xem phim của mình đi là được."
Trần Hạnh lại gần muốn xem hình, lại bị cậu ta từ chối: "Tôi trả tiền mà, cậu ra ngồi đàng hoàng đi."
Trần Hạnh nghe cậu ta nói vậy, lại hậm hực ngồi xuống trở lại.
Ngày hôm sau là chủ nhật, bình thường Trần Hạnh không đi học, cậu ra ngoài với Cố Kình chơi hết một ngày, tiếng chụp ảnh nghe đến là quen tai.
Cố Kình bảo cậu ra ngoài bãi cỏ chỗ công viên Hyde cười ngố cho sóc ăn, sau đó bảo cậu tới Thư Viện Anh ngồi lật sách, một ngày đi biết bao là nơi, cuối cùng tới lúc cơ mặt cậu đơ cả lại mới được thả cho đi.
Chụp hình xong xuôi, Cố Kình đi về Mỹ ngay trong đêm, bảo Trần Hạnh thù lao đợi cậu ta đưa ảnh sang rồi sẽ gửi, Trần Hạnh cũng chỉ tùy tiện nói cho qua, sau đó cũng quăng chuyện này ra sau đầu.
Chỉ hai tuần lễ trôi qua, hòm thư email tư nhân của Lâm Tu Thừa bỗng nhiên xuất hiện một tập mail chứa một tệp dữ liệu rất lớn.
Cố Kình gọi điện thoại quốc tế qua: "Tôi gửi ảnh chụp của Trần Hạnh rồi đấy, anh đưa cậu ấy giúp tôi với, tỉ lệ chọn hình thật sự cao quá đi mất, hầu như chẳng cần chỉnh sửa gì cả, vốn dĩ đúng là quá đẹp rồi mà!"
Lâm Tu Thừa bấm tải xuống, ngồi nhìn hồi lâu.
Trong màn ảnh được Cố Kình ghi lại chính là dáng vẻ xinh đẹp khiến người khác phải nhung nhớ của Trần Hạnh.
Có dáng vẻ cậu mặc áo sơ mi quần tây ngồi ngốc trong phòng Lâm Tu Thừa uống nước xem tivi, có dáng vẻ cậu mặc tạp dề nấu cơm, có ngồi đờ đẫn ở cầu thang, có dáng vẻ cậu đeo kiếng ngồi đọc sách cạnh kệ gỗ, có dáng vẻ thư thản nằm ra bãi cỏ, có dáng vẻ cười đùa vui vẻ nói chuyện phiếm cùng người qua đường bên bờ sông Thames.
Nụ cười xinh đẹp trên mặt Trần Hạnh lúc này như chẳng có chút liên quan nào tới dáng vẻ ngày đó cậu âm trầm ám chỉ về mối quan hệ ác ý kia, lông mày cậu chẳng có chút xoắn xuýt nào, hoặc là ung dung hoạt bát, hoặc là trầm tĩnh động lòng người, quay trở về là một thiếu niên mười sáu tuổi thật sự.
Hắn gọi lại cho Cố Kình: "Bộ ảnh này, cậu tính dùng làm gì đấy?"
"Cũng chẳng làm gì, chỉ đăng lên trang web để triển lãm thôi, cho mọi người có cơ hội được chiêm ngưỡng kỹ thuật nhiếp ảnh thượng thừa của tôi." Cố Kình thành thật trả lời, "Ờ đúng rồi, đưa cho cậu ta chút tiền mặt giùm tôi với, tiện thể cho tôi hỏi thăm- "
"Cậu đăng hình chưa?" Lâm Tu Thừa cắt ngang.
"Vẫn chưa."
"Vậy để tôi mua, bao nhiêu tiền đây?" Lâm Tu Thừa nghiêm túc hỏi cậu ta.
Cố Kình ngây ngẩn cả người: "Đang nói cái gì vậy?"
"Là cái kiểu mua đứt không chừa lại âm bản luôn ấy, trong giới cậu gọi là mua kiểu gì?"
"Mua kiểu gì là sao," Cố Kình bị Lâm Tu Thừa hỏi cho không biết làm sao, "cái kiểu đấy chỉ có là đi mua hình khiêu dâm thôi."
"Thôi gọi là gì cũng được, nói chung là cậu đừng có đăng lên."
Cố Kình ồ lên, cuối cùng cũng hơi hiểu được ý định của Lâm Tu Thừa, cậu ta nói: "Biết rồi, khỏi tiền đi, vốn dĩ tôi cũng chỉ định chụp hình Trần Hạnh thôi, cậu không muốn tôi đăng thì khỏi cũng được, còn quanh co lòng vòng thế làm quái gì."
Một lát sau, Cố Kình đột nhiên gửi cho hắn một hình chụp màn hình, là giao diện tài khoản mạng xã hội của cậu ta, hôm qua cậu ta chỉnh ảnh đến tận khuya, đăng một tấm hình gò má của Trần Hạnh lên trên đó, phía dưới có vài chục nghìn lượt thích, ở dưới còn có nhiều người kích động bình luận hỏi đây là người mẫu nhà ai nữa.
Lâm Tu Thừa trả lời không mấy tình nguyện: "Thôi cũng được."
Buổi tối Lâm Tu Thừa phải đi ăn một bữa cơm ở Tiệc họp Hoa kiều, trước khi dự tiệc hắn có dặn trợ lý đi rút tiền, là tiền mặt, trợ lý nhìn con số trên tấm séc, còn tưởng là mình đang hoa mắt nhìn lầm.
Rượu đã cạn tiệc cũng đã tan, chẳng ai dám ép rượu Lâm Tu Thừa, hắn vẫn tỉnh táo đi xuống dưới lầu, tài xế và trợ lý đứng trước cửa nhà hàng chờ hắn. Ngồi vào trong xe, trợ lý liền đưa cho hắn một cái két sắt: "Tiền mặt của ngài đây ạ."
Về đến nhà đã hơn mười giờ, Trần Hạnh không hiểu sao hôm nay lại ngủ sớm, lúc cậu ngủ thường không đóng cửa phòng, cửa luôn chỉ khép hờ.
Lâm Tu Thừa đẩy cửa cầm theo két sắt đi vào trong, đầu tiên là đứng trước giường nhìn cậu một lúc, lúc hắn mở két sắt có tiếng "két- cạch" vang lên, Trần Hạnh vốn đang ngủ hơi cau mày, nói mớ vài câu rồi xoay người đổi tư thế thoải mái hơn.
Lâm Tu Thừa đặt từng xấp tiền mặt lên trước tủ đầu giường của Trần Hạnh, sau đó lại giúp cậu chỉnh lại đèn giường mới rời đi, vô cùng chu đáo đóng cửa lại cho cậu.
Hắn vừa đi, Trần Hạnh liền mở mắt, đôi mắt đào hoa vẫn còn ngái ngủ, cậu bị tiếng mở két sắt đánh thức.
Cậu vươn tay, sờ trúng một xấp tiền mặt, ngón tay thon dài chà xát mặt tiền trơn loáng, cậu nắm lấy hai ba xấp ôm vào lòng, nhắm mắt tiếp tục mơ về giấc mộng ngọt ngào của mình.