"Chú thật là kỳ, Mông Mông đương nhiên là có bạn." Lôi Mông nói xongcũng không để ý tới Lôi Trảm Thiên nữa mà tập trung vào game của mình.
Lôi Trảm Thiên xoa đầu rồi ôm chặt cậu, xem ra phải bảo người bên dướichú ý quan sát kỹ tiểu thiếu gia, Mông Mông còn nhỏ, không hiểu lòngngười hiểm ác, nếu kết bạn lung tung vậy thì không xong.
Máy bay tới thành phố X thì trời đã tối, những ngôi sao chiếu sáng sângolf tư nhân ở vùng ngoại ô, sau khi máy bay dừng hẳn, Lôi Trảm Thiênmới ôm Lôi Mông ra khỏi cabin.
Lôi Mông dù sao cũng là trẻ con, đêm qua ngủ không ngon, cơ thể cũngkhông chịu đựng nổi, lúc trên máy bay đã buồn ngủ, lúc này nằm ngả đầuvào vai Lôi Trảm Thiên xoa xoa mắt.
"Chúng ta tới chưa chú?"
"Tới rồi, Mông Mông mệt thì ngủ một lát đi." Lôi Trảm Thiên bế Lôi Môngcười híp mắt, hai người của Ngục Thiên Minh đi theo phía sau.
"Không được đâu chú, chúng ta tới nhà thờ trước đi, mai bố tiểu Tiên kết hôn rồi, còn không đi sẽ muộn mất." Lôi Mông nỗ lực mở mắt, chu mỏ trảlời.
"Mông Mông ngoan, không kịp thì không kịp, chúng ta mặc kệ, bây giờ Mông Mông theo chú về khách sạn ngủ trước, chuyện ngày mai thì ngày mai nóinhé?"…
Lôi Trảm Thiên ôm ngang Lôi Mông lại không cho cậu phản bác.
"Không tốt chú ơi, con đã đáp ứng tiểu Tiên sẽ giúp bọn họ, bố nói làmngười thì một lời hứa đáng giá nghìn vàng, không thể nuốt lời được."
Lôi Mông ầm ĩ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167688/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.