Lôi Khiếu Thiên kéo ông ta lại lần nữa nhưng không làm ông ta ngã, lạnh lùng nói, "Không muốn sống thì ông cứ vào đó nữa đi."
Lôi Triển Lâm sửng sốt rồi ngạc nhiên nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Cháu đang quan tâm tới chú?"
"Tôi không có chú." Trước khi làm rõ ràng mọi chuyện thì anh không muốn nhìn thấy ông ta chết trước mặt mình.
Lôi Triển Lâm cười tự giễu, dường như đã sớm biết đáp án mà anh sẽ nói.Ông quay lại nhìn quan tài, "Không phải cậu tò mò vì cái gì tôi đến đâyư? Chính vì nó đấy."
"Tôi chỉ muốn biết năm đó ba tôi đã nói với ông cái gì?"
Lôi Triển Lâm khẽ lay động nhưng sau đó bình tĩnh lại, anh mắt rời rạc mà cũng mê man nhớ về quá khứ...
Đường Kiến Tâm lấy cùi chỏ chọc vào Lôi Trảm Thiên còn đang ngẩn người,hất hất đầu tới chỗ Lôi Khiếu Thiên, "Bọn họ đang làm gì vậy? Không phải các anh rất hận Lôi Triển Lâm sao?"
Lôi Trảm Thiên vẫn còn nằm trong hồi ức đau khổ, lắc đầu, cái gì cũngkhông biết. Đường Kiến Tâm mặt lạnh xuống, nhìn sang Đế Văn, Chris, "Hai anh em bọn họ bị cái gì vậy?"
Thẩm Dương Kỳ im lặng nhìn mọi chuyện mà không có chen vào, vào lúc đóĐế Văn bước đến cạnh Đường Kiến Tâm, "Đây là chuyện cũ gia đình lão đại, năm đó xảy ra những việc gì chỉ có một mình Lôi Triển Lâm biết. Mấy năm nay, lão đại cho Lôi Triển Lâm sắc mặt, lần nào cũng giữ lại mạng choông ta chính vì muốn chính miệng ông ta nói ra chuyện ấy."
"Không phải quá đơn giản ư, cứ bắt người rồi dùng thủ đoạn thì ông ta còn có thể không nói?"
"Không giống đâu chị dâu, em còn chưa thấy người nào có thể nhịn đượcnhư Lôi Triển Lâm, năm thứ hai sau khi bố lão đại mất thì lão đại bắtđầu trả thù, cuối cùng làm cho Lôi Triển Lâm không thể làm người đượcnữa, nhưng ông ta không hé răng nửa lời với chuyện kia, thậm chí cònkhông trách lão đại..."
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, Lôi Triển Lâm, rất tựnhiên dời mắt tới vùng tam giác của Lôi Triển Lâm, trong lòng dâng lênsóng to gió lớn, "Khi đó anh ấy còn chưa tới mười tuổi?"
"Năm tuổi."
Đường Kiến Tâm phun bắn, anh đó Lôi Khiếu Thiên, bé tí đã tàn nhẫn thếhả, "Không được, sau khi về tôi phải để Mông Mông cách xa anh ta, anh ta căn bản không phải là người."
Năm tuổi có thể cắt "lão nhị" của người ta, con mẹ nó mới đầu gặp nhau anh còn dám mắng tôi.
Đế Văn không nhẹ nhõm được như Đường Kiến Tâm, đầu lông mày như bị níuchặt lại, bước tới bên cạnh Lôi Trảm Thiên vỗ vai anh ta, "Trảm, đừngsuy nghĩ nữa, nếu quả thật là ông ta thì anh nên vui vẻ mới đúng."
Chí ít chú của anh không phải kẻ xấu.
Khóe mắt Lôi Trảm Thiên ẩm ướt, yết hầu nhấp nhô, muốn nói mà lại khôngphát ra được một lời, bởi vì mặc kệ anh nói thế nào thì bọn họ cũngkhông hiểu được tâm tình của anh. Lôi Triển Lâm nói đúng, nếu không phải lúc ở Nghi Thành có ông ta giúp đỡ thì anh căn bản không còn đứng được ở đây.
Thẩm Dương Kỳ chạy đến cạnh Lôi Khiếu Thiên nói với Lôi Triển Lâm, "LôiTriển Lâm, ông cũng tới tận đây rồi, cũng có thể nói ra chuyện năm đó,vì sao ông lại giết cậu?"
Đúng vậy, đáp án này mọi người đều muốn biết, ngay cả người ngoài làĐường Kiến Tâm cũng thấy hiếu kỳ, kéo Lôi Trảm Thiên đi qua cầu gỗ tớichỗ Lôi Khiếu Thiên.
"Chuyện gì ư?" Ánh mắt Lôi Triển Lâm mơ hồ mang theo sự thống khổ, haitay ôm lấy đầu lọt vào hồi ức điên cuồng, khuôn mặt thoáng hiện lên tang thương khiến ông ta thoạt nhìn già đi hơn chục tuổi...
Lôi Khiếu Thiên mím môi, Lôi Trảm Thiên phức tạp nhìn Lôi Triển Lâm từtừ ngồi xuống, chỉ có anh hiểu chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ở Nghi Thành. Không một ai lên tiếng, chỉ có Lôi Triển Lâm bi thương kểlại.
"Chuyện năm đó thật là nực cười, không biết Hắc Ưng từ đâu biết tin vềbí mật của Lôi gia, "câu đố Hoàng Lăng" cùng "nước thánh thần kì" làmhắn ta nổi tham niệm muốn một mình vào Hoàng Lăng chiếm bảo tàng. Nhữngthứ đó có ai mà không động tâm, không ham mê? Hắc Ưng thu mua toàn bộngười của Ám Minh để đoạt đống tài phú này, anh hai vừa nhận được tinliền muốn đi ngăn cản, chỉ tiếc Hắc Ưng sớm có lòng làm phản thì saonghe anh hai được? Đêm đó, lúc 19h, con mẹ nó tôi vĩnh viễn không quênđược. Hắc Ưng trộm Ưng Giới dựa vào Ám Minh, chuẩn bị ban đêm sẽ bắt đầu xâm nhập Hoàng Lăng, anh hai muốn dẫn một tổ đi giết hắn mà tôi khôngđồng ý, người nhà họ Lôi đều biết Âm Sơn nguy hiểm thế nào, nếu không có bản đồ trong tay tôi thì anh hai căn bản không vào được, anh hai bảotôi đưa bản đồ, tôi thà chết chứ không chịu. Tôi không muốn thấy anh ấygặp nguy hiểm."
"Vì tên phản đồ mà mạo hiểm thật không đáng giá, nhưng anh hai nói gìcũng phải đi, cuối cùng chúng tôi tan rã trong không vui, tôi tưởng anhhai chỉ tức giận với tôi mà bỏ ra ngoài, đến khi Tiêu Tiêu chạy vàophòng nói anh ấy đi giết Hắc Ưng tôi mới biết sự việc nghiêm trọng."
"Lúc chạy đến biệt thự tư nhân của Hắc Ưng thì nơi đó đã giao chiến rồi, giết chóc khắp nơi, trước mắt rừng rực lửa cháy, may là dù bên phía Hắc Ưng có đủ đạn dược nhưng người của Lôi gia cũng không phải ăn hại, haiphe chiến đấu kịch liệt, đúng lúc này tôi không thấy anh hai đâu, lụctung cả căn biệt thự cũng không tìm thấy người, cuối cùng sau khi thấyHắc Ưng chết ở biệt thự, thấy ai cũng hỏi có thấy anh tôi đâu không, bọn họ đều nói không có, tôi như con ruồi không đầu hoảng sợ chạy về nhà."
"Tôi tưởng anh hai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ha ha, nhưng khi vềđến nhà, các cậu đoán xem tôi thấy gì? Anh tôi, người anh trai mà tôitưởng đã xảy ra chuyện không ngờ đoan chính ngồi ở phòng khách, cănphòng im ắng đến đáng sợ, tôi gặp anh như thấy được chúa cứu thế liềnvội chạy tới."
"Bị sự xuất hiện của anh hai làm tôi quá vui mừng, đến nỗi quên mất ánhmắt anh ấy có điều gì đó bất thường, mãi tới khi anh hai hét lên bảo tôi đi, dẫn cả Tiêu Tiêu đi nữa. Nháy mắt ấy tôi liền ngu ngốc, anh haiđứng dậy, khắp người đầy máu, là máu của người khác, xác thực mà nói đólà máu của người nhà Lôi gia, tôi chạy đi xem, tất cả người Lôi gia ởsân sau, bảo tiêu, người giúp việc đều bị cắt cổ, thi thể xếp chồng lênnhau, ai thấy cũng sợ hãi..."
Lôi Khiếu Thiên hoàn toàn ngơ ngác, mỗi một câu nói của Lôi Triển Lâm,sắc mặt anh lại trắng bệch đi một phần, Lôi Trảm Thiên cũng không tốt gì hơn.
"Khi tôi quay về phòng khách liền thấy anh hai run rẩy cầm súng chỉ vàotim mình, tôi chưa từng thấy nét mặt nào thống khổ mà lại dường như cócả vui vẻ đó của anh, cơ hồ là theo bản năng lao tới đoạt lấy súng trong tay anh ấy, anh ấy cầu xin tôi, người anh tôi yêu quý nhất thống khổquỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi giải thoát cho anh ấy. Tôi sợ đến choángváng, súng rơi xuống đất, lúc này mới trông thấy những nơi trên ngườianh hai có thể thấy được đều đang nổi gân xanh."
"Tôi xé áo anh ra, quả nhiên ngay giữa ngực anh ấy đỏ sậm, mạch máu nhưnhững con giun đang chui ra khỏi người anh ấy, tôi không biết là chuyệngì, lay anh ấy muốn hỏi ra chuyện làm sao? Nhưng cậu đoán xem anh ấy trả lời tôi thế nào?"
Lôi Triển Lâm cười mà lệ chảy xuống làm Lôi Trảm Thiên rung động. Anhnhỏ hơn Lôi Khiếu Thiên vài tuổi, từ nhỏ sống ở Lôi gia lâu hơn LôiKhiếu Thiên nên tiếp xúc với Lôi Triển Lâm cũng tương đối nhiều, anhchưa bao giờ biết một người ngạo mạn ghê tởm như thế cũng có ngày rơilệ.
Vậy là bọn họ đều sai lầm ư?
Phải không?
"Anh nói, đây là "nước thánh thần kì", Hắc Ưng đã trộm cả Ưng Giới và"nước thánh" ra ngoài. Khi anh hai nổ súng giết Hắc Ưng thì đồng thờihắn ta cũng hất hết "nước thánh" không sót giọt nào lên người anh, lúcđó anh hai ở trong phòng Hắc Ưng, đằng sau là cái giường nên căn bảnkhông có chỗ trốn, còn Hắc Ưng bị đạn bắn rơi từ trên lầu hai xuống..."
"Biết "nước thánh" là gì không? Chắc người nhà họ Lôi không ai khôngbiết chứ? Ha ha, lão thái gia của lão thái gia nhà họ Lôi đổi hai viênbảo thạch mang về một lọ thuốc độc, loại độc dược do bảy mươi hai loạiđộc thảo độc trùng luyện chế có thể giết chết người, để rồi người họ Lôi chúng ta làm gì? Ai ai cũng coi nó là bảo vật thờ phụng, bỏ vào tủ sát, còn tăng ba lớp khóa, ha ha..."
"Vô tri, ngu xuẩn, toàn bộ đều khốn kiếp, thứ độc ấy chỉ cần gặp máu sẽđi vào nội tạng, ăn mòn các bộ phận, nó sẽ không làm anh chết ngay mà sẽ phải chịu sự dày vò không phải dành cho người trong hai tiếng, khi đótôi không tin đó là thuốc độc, muốn đưa anh hai tới bệnh viện nhưng anhấy lại không cho tôi tới gần, còn tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấychịu đựng sự thống khổ dày vò... Anh ấy cầu xin tôi giúp, chỉ cần mộtphát súng, chỉ cần một phát như vậy thôi anh ấy sẽ không cần phải chịuđau đớn sống không bằng chết ấy nữa."
"Một súng giống như vậy." Lôi Triển Lâm giơ tay lên làm ra động tác nổsúng, "Pằng, anh ấy không còn đau khổ, người cứng đờ, ánh mắt đó cả đờinày tôi không cách nào hiểu nổi."
Anh, anh có biết hơn hai mươi năm qua em không có một ngày nào được ngon giấc, mỗi khi nhắm mắt lại, tiếng súng xuyên thấu trái tim anh luônvang lên hành hạ em, nếu không phải năm đó em cũng dính phải máu anh,nếu không phải vì biết con trai Hắc Ưng chưa chết, nếu không phải vìkhông đành lòng nhìn cuộc đời Khiếu Thiên và Trảm Thiên bị hủy hoại...
Em đã sớm ngã xuống rồi!
Từng giọt lệ rơi xuống lòng bàn tay, cả người ông ta như con diều đứtdây, thần sắc buông lỏng. Nói ra cũng tốt, chí ít lúc này ông ta khôngcòn gì úy kỵ để nói ra...
"Không thể nào, ông nói dối." Lôi Trảm Thiên hét lên, "Là chính ông đã giết bố tôi, không phải nguyên nhân này, không phải."
Đường Kiến Tâm có chút lo lắng nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, lập tức thở dài một tiếng, quả nhiên, anh cũng không chấp nhận được sự thật nàysao?
"Nói dối, tôi cũng mong đó đều là lời bịa đặt, không có những thứ đángchết ấy." Nếu chúng không tồn tại, anh hai cũng không phải chết.
"Vậy ông đã biết Tần Chính là con trai Hắc Ưng, biết hắn ta muốn trả thù anh họ, vì sao ông còn giúp hắn?" Thẩm Dương Kỳ tốt hơn hai anh em bọnhọ nhiều, ít nhất là không đến nỗi mất lý trí.
"Nếu lời ông nói là thật, vậy sao phải gạt mẹ tôi, còn muốn vào HoàngLăng? Lẽ nào ông không biết đặc thù của Hoàng Lăng? Đã vào đây rồi thìcả đời cũng không ra được."
Từng câu hỏi nện lên Lôi Triển Lâm, nhưng ông ta cười nhạt đứng dậy,"Đương nhiên tôi biết, bản đồ trong tay các cậu chính là từ chỗ tôi, năm đó tôi đã lén đưa nó cho Tiêu Tiêu."
Thẩm Dương Kỳ lần này cũng bị Lôi Triển Lâm làm cho hồ đồ, hóa ra nhữngthứ ấy đều do ông ta an bài, nhưng tại sao phải vậy? Nếu nói chỉ vì tiền thì rất đơn giản, ông ta có bản đồ, bằng với thủ đoạn của ông ta thìlấy đi hai viên bảo thạch cũng rất đơn giản cơ mà?
Lôi Triển Lâm không nhìn đến bọn họ, đá văng hàng rào trúc, bình tĩnh chậm rãi bước đến chỗ quan tài.
Lôi Khiếu Thiên hiển nhiên còn đang tiêu hóa lời của ông ta, Đường KiếnTâm dõi theo Lôi Triển Lâm, hai chiếc quan tài nằm song song trong mộtchiếc quan tài rất lớn trông như một gian phòng nhỏ, đừng nói một ngườinằm, cho dù mười người nằm trong đó cũng dư dả.
Chiếc quan tài có màu vàng kim, bốn góc vểnh lên, nửa phần trước là bứctranh mặt trời, nửa phần sau là mặt trăng. Bên dưới là một đóa sennghiêng một bên trông như một cái lưỡi liềm...
Đường Kiến Tâm nhíu mày, không hiểu nó có ý gì.
Lôi Triển Lâm cẩn thận bước qua khu vực cát đá nguy hiểm, tìm kiếm đường đến khu vực quan tài ở giữa, Đường Kiến Tâm đẩy Lôi Khiếu Thiên cùng đi theo.
Lôi Khiếu Thiên vẫn không có biểu tình gì, ngoại trừ vẻ mặt băng lãnhthì không còn trắng bệch nữa, "Trong này có gì, sao phải cần một chiếcquan tài lớn như vậy?"
Thẩm Dương Kỳ theo sau Lôi Triển Lâm đi tới chỗ quan tài, "Lôi TriểnLâm, ông nói còn êm tai hơn hát, bây giờ lộ ra bản tính rồi chứ gì? Ôngvào Hoàng Lăng còn không phải vì quan tài này hay sao?"
Lôi Triển Lâm ngồi xuống chỗ hoa sen, không để ý tới lời Thẩm Dương Kỳ,chỉ đè mạnh lên phần trung tâm đóa hoa rồi sau đó sờ lên chuôi lưỡiliềm...
Đế Văn ngạc nhiên không biết ông ta làm gì liền kéo Chris tới bên cạnhThẩm Dương Kỳ rồi qua góc đối diện anh ta, còn Lôi Trảm Thiên khi thấyhai tay Lôi Triển Lâm đặt trên bức tranh mặt trời và mặt trăng thì cũngdi động tới góc đối diện Lôi Triển Lâm, cứ như vậy vừa vặn tạo thànhhình tứ giác.
Lôi Trảm Thiên bước tới là vì anh trông thấy Lôi Triển Lâm lại có thể biết được cách mở quan tài...
Lôi Khiếu Thiên và Đường Kiến Tâm đứng ở bên ngoài nhìn theo động táccủa bọn họ, Đế Văn, Chris ngoài theo dõi động tác của Lôi Triển Lâm rathì còn ngồi xuống quan sát nghiên cứu xem quan tài này có gì đặc biệt.
Đường Kiến Tâm nhỏ giọng hỏi, "Anh tin lời ông ta nói?"
Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, nói thật, lE+quYd0n anh thực không có để tâm gì với Lôi Triển Lâm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, có những điềuông ta nói đúng.
Ông ta chưa từng nghĩ tới việc lấy đi mạng sống của anh em bọn họ, chodù biểu hiện bên ngoài của ông ta có cuồng vọng hận ý hay trơ trẽn tớimức nào...
"Nếu ông ta nói thật, tôi rất hiếu kỳ, ông ta biết rõ sự phân bố của Hoàng Lăng, sao còn dẫn Tần Chính đi vào tử môn?"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, không thể không nói anh cũng có chút hỗn loạn.
Cạch cạch cạch...
Tiếng động do vật nặng bị đẩy ra, Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm nhìn lại hướng Lôi Triển Lâm...
Có lẽ cơ quan đã mở ra, Lôi Triển Lâm đứng dậy, nắp quan tài hé ra từngchút, một góc lộ ra ngẫu nhiên có khói bụi bay lên... Ai nấy đều kinhngạc mở to mắt nhìn cảnh tượng này...
Chris không kịp chờ đợi đi tới chỗ Thẩm Dương Kỳ, bởi vì nơi khởi động ấy bắt đầu ở chỗ của anh ta...
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, cứ có dự cảm xấu, nhất là khi Chris chạy đi, ánh mắt lóe lên quay lại nhìn sắc mặt Lôi Triển Lâm.
Chợt, thấy Lôi Triển Lâm biến sắc, hét lên với Chris, "Khốn kiếp, quay về."
Chris bị ông ta hét làm cho ngẩn người, bên tai vang lên những tiếng kêu hoảng sợ của mấy huynh đệ...
"Chris, ngồi xuống!"
"Lộn người về trước đi."
Thẩm Dương Kỳ, Đế Văn cùng hô lên, Chris còn chưa kịp phản ứng thì một lực đã kéo kéo anh ta đến bên cạnh...
"Phập phập phập."
Những tiếng lợi kiếm xuyên thấu quan tài không ngừng vang lên, Chrisngây ngốc nhìn ra sau, mặt liền trắng bệch, chết tiệt, trên mặt đấtchẳng biết thế nào lộ ra những mũi nhọn sắc bén, cạnh bên của quan tàicũng cắm hơn chục thiết trùy (rìu sắt)...
"Ai cho anh chạy loạn hả, ngu xuẩn." Lôi Triển Lâm trừng mắt với Chris,tất nhiên về tuổi tác thì ông ta lớn nhất, mọi người trong đây đều rõràng, sau khi quan tài mở ra thì cơ quan của gian phòng cũng bắt đầukhởi động, ít nhiều gì cũng che dấu phong mang, cho nên mỗi người bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể chết, dù vậy vẫn phải mở to mắt cẩn thậntừng chút một...
Lần này không ai phản bác Lôi Triển Lâm, mọi người nhìn chằm chằm vàoChris, lòng bàn tay Lôi Trảm Thiên vừa kéo Chris bám đầy mồ hôi, thấyChris không sao thì lại hận không đá anh ta ra kia, cho anh ta biếnthành con nhím. Cả người anh bốc hỏa, tên ngu ngốc này, chạy cái gì màchạy?
Đường Kiến Tâm thở phào nhẹ nhõm, còn may Lôi Trảm Thiên nhanh tay, bằng không Chris mà nghe theo ai thì bây giờ chắc không chết thì cũng mấtnửa cái mạng.
Nắp quan tài tiếp tục mở, Lôi Triển Lâm lạnh giọng nhắc nhở, "Người đờitrước đã từng nói là có giải dược của "nước thánh thần kì", sau khi nắpquan tài mở ra hoàn toàn, các cậu đều đứng yên đấy, bên trong có..."
"Ầm ầm!"
Lôi Triển Lâm còn chưa nói xong thì mặt đất đã run rẩy, bảy người theotiếng ầm ầm lắc lư hai cái, mấy người Lôi Triển Lâm giữ lấy quan tài ổnđịnh cơ thể, Đường Kiến Tâm thì bị Lôi Khiếu Thiên ôm luôn vào trongngực...
"Chuyện gì vậy?"
Năm giây sau thì mọi thứ trở lại như thường. Thẩm Dương Kỳ nhìn về phíaLôi Triển Lâm, ở đây chỉ có một mình ông ta khả nghi, dĩ nhiên cũng chỉcó ông ta biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Vì sao Hoàng Lăng đang yên lành lại chấn động.
"Ầm ầm!"
Lôi Triển Lâm đang định trả lời, không ngờ mặt đất lại rung chuyển lầnnữa, lần này hiển nhiên còn mạnh hơn so với lần trước, cát đá ở một gócthạch bích đã bắt đầu rơi xuống...
Đường Kiến Tâm nắm tay Lôi Khiếu Thiên, tay kia giữ hàng rào trúc, hànglông mày nhíu chặt, "Không tốt, vừa rồi Chris đã chạm vào thứ gì đókhông nên chạm."
Lôi Khiếu Thiên ngước mắt lên nhìn Chris...
"Ầm ầm."
Lại thêm tiếng nữa còn mạnh hơn, mọi người nhìn nhau, Lôi Triển Lâm độtnhiên quát to, "Không tốt, Tần Chính còn chưa sử dụng hết thực lực,quyết định đồng quy vu tận, đi mau."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]