Lôi Khiếu Thiên híp mắt đi thẳng, Lôi Trảm Thiên ngây người như phỗng chống lên phiến đá, nhìn ánh sáng phát ra từ khe cửa...
Thẩm Dương Kỳ lấy làm kỳ, "Sao ở đây lại có ánh sáng?" Dường như còn làmàu vàng? Đường Kiến Tâm bỏ tay ra, khi hai mắt thích ứng với tia sángthì đến gần xem.
"Cái này..." Lôi Trảm Thiên ngây ngô bật ra được một chữ, ánh mắt chưa từng rời khỏi khe hở từ cánh cửa đá kia.
Lôi Khiếu Thiên cố sức mở cửa ra, Thẩm Dương Kỳ vỗ vai Lôi Trảm Thiên,"Anh gặp quỷ à?" Mà phải dùng tới biểu cảm khoa trương vậy? Đến khichính anh trông thấy cảnh tượng truyền thuyết ấy thì anh mới bừng tỉnh,vẻ mặt này một chút cũng không khoa trương, thậm chí còn giữ lại đấy...
Lôi Trảm Thiên mắt không dời, chỉ chăm chú vào bên trong, cánh cửa đácàng mở rộng thì tia sáng càng sáng rõ... Đồng thời, con ngươi cũng càng mở lớn hơn.
Thẩm Dương Kỳ tò mò nhìn theo tầm mắt của Lôi Trảm Thiên, đôi mắt trợn tròn ngay tức thì...
Điều này điều này. . .
Thẩm Dương Kỳ cảm thấy luồng nhiệt huyết dâng trào đang kích thích từngđợt hưng phấn lên não... Thủ vô túc thố chỉ vào màn sáng...
(Thành ngữ “Thủ túc vô thố” được dịch sát nghĩa là “không đặt tay chânvào đâu được”. Thành ngữ này có xuất xứ từ thiên Tử Lộ trong Luận Ngữ,bộ sách sưu tầm những lời dạy của Đức Khổng Tử (còn gọi là Khổng Phu Tử) và những người đương thời, được chép lại vào thời Chiến Quốc (475-221SCN). - Nguồn vietdaikynguyen.com)
Bà nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167669/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.