Hai mươi phút sau, trên đỉnh đầu vang lên những tiếng vù vù từ trực thăng, Hướng Diệp Lân cầm lấy ống nhòm, "Đại ca, là Trảm!"
"Để hai người lại, những người khác đuổi theo!" Lôi Khiếu Thiên trầm giọng phân phó. Lôi Triển Lâm, Tần Chính sớm hơn bọn họ một bước, có Lôi Triển Lâm rồi thì việc biết cửa vào ở đâu không phải vấn đề nữa, anh phải mau chóng đuổi theo.
Hướng Diệp Lân trực tiếp chỉ thị. Mọi người chưa đi được mấy bước thì lại có thêm một chiếc máy bay quân sự bay theo hướng ngược lại với chiếc trực thăng kia, giờ này không cần nhìn cũng biết đó là Phó Hạnh Lương và Thẩm Dương Kỳ, lại để lại hai người dẫn đường rồi đoàn người tiếp tục đi. …
Hướng chạy của dãy Âm Sơn rất kỳ lạ, chu vi đều là đại thụ che trời rậm rạp, cành lá tươi tốt, quanh năm sương mù bao phủ toàn bộ sườn núi lúc bình minh. Những con đường đan xen phức tạp, không cẩn thận rất dễ đi nhầm. Nếu không có người đi cùng thì chẳng ai dám một mình đến gần ngọn núi này.
"Lão đại, năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vụ án giết người ấy là thế nào?" Khi ấy bọn họ còn nhỏ, không rõ ân oán trong đó. Lôi gia, Ngục Thiên Minh đều chịu thiệt hại nghiêm trọng. Anh còn nhớ bác Lôi người đầy máu nằm trong lòng lão đại, cầm tay anh ấy bảo anh ấy không được báo thù. Đó cũng là lý do bọn họ khoan dung để Lôi Triển Lâm được sống. Lão đại luôn trọng cam kết, chuyện đã đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167650/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.