"Nhốt ông ta vào tầng hầm. Nếu ông ta còn không nói thì ném xuống vùng biển quốc tế." Lôi Khiếu Thiên nói xong cũng không nhìn qua Zimmer một cái. Trong mắt anh đó chỉ là đống rác, chết không có gì đáng tiếc!
Đế Văn chớp mắt, "Ném xuống vùng biển quốc tế? Đại ca? Thế còn Nhị công tử?"
Lôi Khiếu Thiên ứ đọng trong lòng, cầm tài liệu đứng dậy đi lên lầu hai. Trong không khí cứ có cái mùi khó chịu, không chỉ là mùi máu tanh, "Bên phía Nhị công tử tự tôi sẽ nói rõ với anh ta." Tóm lại anh không muốn nhìn thấy ông ta nữa, để ông ta vào nhà tuyệt đối ô nhiễm không khí.
Đế Văn bĩu môi, chỉ có thể chỉ thị hai người phía sau đưa người vào tầng hầm. Thẩm Dương Kỳ thấy anh họ không khen ngợi anh, cũng thấy không thú vị, đanh định đứng lên đi tìm Phó Hạnh Lương. Đế Văn nhanh tay lẹ mắt, túm lấy áo anh ta, "Kỳ, cậu chuẩn bị đi đâu đấy?"…
Thẩm Dương Kỳ kỳ quái nhìn Đế Văn, "Đương nhiên là đi tắm." Sau đó giơ tay áo mình lên trước mũi Đế Văn cho anh ngửi, Đế Văn ghét bỏ quay đầu đi, "Ngửi đi, mùi này đến anh còn không chịu nổi, em có thể nhịn đến bây giờ mới đi tắm coi như là kỳ tích rồi đấy."
Đế Văn co quắp cả miệng, không để ý đến sự giãy dụa của Thẩm Dương Kỳ, kéo người đi vào tầng hầm, "Nếu đã nhịn rồi thì nhịn thêm một lúc cũng không mất miếng thịt nào. Đi, thằng nhóc cậu còn độc hơn tôi, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167625/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.