Lôi Mông mặc kệ, miệng dẩu lên, rất ủy khuất, em không muốn bố, em muốn mẹ, "Oe oe."
Lôi Khiếu Thiên trừng mắt, không có biện pháp đành phải đưa thằng nhóc kia lại cho Đường Kiến Tâm. Sau khi cô bế Lôi Mông bộ dạng có vẻ nặng nề, giống như cá chết, ngoại trừ hai mắt trắng dã ra, không khí trầm lặng, ngay cả ánh mắt cũng hoảng hốt!
Lôi Khiếu Thiên không khỏi có chút bận tâm, nhưng lại không hỏi ra được cái gì, chỉ có thể lo lắng suông. May là Brugge cũng không quá xa Sicilia, lộ trình chỉ mất mấy tiếng. Sau khi tới Sicilia thì điều duy nhất khiên Đường Kiến Tâm kinh ngạc và có lẽ thấy được một người không nên xuất hiện ở đây.
"Tiểu Ngải?"
Tiểu Ngải mặc một chiếc váy ngắn, đứng bên ngoài cửa lớn. Từ sáng sớm cô đã nhận được tin ở chỗ Thượng Quan Kiệt Thiếu nói là hôm nay chị sẽ về. Khi nghe được tiếng đinh ốc từ máy bay liền bỏ Thượng Quan Kiệt Thiếu chạy ra ngoài, thấy bóng dáng Đường Kiến Tâm, trong ngực Tiểu Ngải nóng lên, dòng nước ấm xông thẳng ra khiến mũi cô ê ẩm. . .
Gần hai năm rồi, hai chị em các cô đã gần hai năm không gặp nhau! Hu hu!
"Chị!" Tiểu Ngải chạy lao ra, như một bông hoa hồ điệp, cánh tay hoạt động rất nhanh. Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa ra khỏi cửa thấy bóng lưng Tiểu Ngải chạy phía xa thì không biết nói gì. …
Hai chân Đường Kiến Tâm vừa mới đứng vững trên mặt đất đã bị một người ôm cứng, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167614/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.