Hoa Kỳ, quảng trường tháp Willis tại Chicago, mấy chiếc Bentley số lượng có hạn cùng dừng lại. Lôi Khiếu Thiên mặc một bộ đồ khỏe mạnh bó sát người, thành thực đi tới, mặt như La Sát. Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch đi theo phía sau hai bên anh. Đoàn người cùng tiến vào trong!
Tràng diện kia quả thực chính là đẳng cấp khi xã hội đen sống mái với nhau, nhìn thôi đã biết là không dễ chọc rồi, người đi đường đều nhao nhao chạy thục mạng!
Địch Long xuống vừa đúng lúc, chạm mặt ngay với Lôi Khiếu Thiên khi hai đàn em đẩy cửa chính ra. Nhìn vẻ mặt Lôi Khiếu Thiên, gương mặt Địch Long có phần cứng ngắc, lập tức nghênh đón.
- Lôi lão đại, tòa miếu nhỏ của tôi thật đúng là hương khói thịnh vượng, có thể mời anh tới cửa một lần nữa!
- Ám Hoàng, đầu óc anh chuyển đổi mau thật đấy, Ngục Thiên Minh mà cũng dám tính toán! - Hướng Diệp Lân đối diện với tầm mắt Địch Long, lên tiếng cảnh cáo, chả cần phải khách sáo với anh ta làm gì!
- Lời này ở đâu ra vậy? Ám Hoàng và Ngục Thiên Minh từ trước đến nay đều là nước sông không phạm nước giếng. Huống chi, có cho tôi thêm một lá gan tôi cũng không dám toan tính gì với Lôi lão đại! Tôi còn phải giữ cái mạng nhỏ này để nối dõi tông đường! - Địch Long cười gượng, khí thế kia, hôm nay sợ rằng phải...
- Địch Long, anh cũng là lão đại một phương, không ngờ cũng sử dụng thủ đoạn hèn hạ như thế!…
Ánh mắt Địch Long chuyển tới Huống Ngân Dịch, sắc mặt của anh ta dường như có chút tái nhợt, giọng nói ấm ách, thế nhưng sát khí trong lời không phải không nghe ra.
- Lôi lão đại, ý anh là gì?
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng quét qua Địch Long. Trước mặt anh dường như không phải là Ám Hoàng, mà chỉ là một đống bụi bặm.
- Ngục Thiên Minh luôn làm việc có nguyên tắc, anh, đừng nên nhiều lần xúc phạm tới điều đó!
Địch Long cả kinh, đúng lúc thang máy phía sau anh ta mở ra, mười một sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh chạy ra ngoài, đám người Lôi Khiếu Thiên liếc qua, nhếch môi, thật sự rất hay, Địch Long...
- Lôi lão đại, chuyện của Đường Kiến Tâm tôi thực sự không biết. Những gì có thể nói cho anh biết tôi đều đã nói, anh muốn lấy cô ấy từ Ám Hoàng, tôi cũng đã phối hợp, như thế nào... - Đối phương cũng hiểu rõ, anh ta còn giả bộ nữa thì thật ngu ngốc!
- Anh thế nào thì tự mình hiểu, nhưng, anh ngàn vạn lần đừng có táy máy tay chân trên người cô ấy! - Nghĩ đến Tâm Nhi còn đang nằm trên giường, trong tròng mắt Lôi Khiếu Thiên thoáng hiện lên tia máu!
Anh thực sự không ngại để Ám Hoàng biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này! Mặc dù động vào một vài thứ sẽ liên lụy tới rất nhiều gia đình!
Địch Long âm thầm nghiến răng.
- Lôi lão đại, chuyện về tâm ẩn của Đường Kiến Tâm, tôi cũng đã nói rõ ràng rồi. Trước khi cô ấy được đưa tới Ám Hoàng thì đã có, điều này hoàn toàn không có chút xíu quan hệ gì với tôi!
- Anh tưởng những lời anh nói bây giờ chúng tôi còn tin được sao? - Hướng Diệp Lân châm chọc tiếp lời. Khi anh nhận được điện thoại của Nick, biết được chuyện Đường Kiến Tâm có con với đại ca, bọn họ liền buông xuôi tâm tư đối nghịch với cô. Mặc dù có chút bất mãn, nhưng không phải là không thể tiếp nhận. Anh phải thừa nhận rằng anh không bằng Đường Kiến Tâm, ít nhất là với bản lĩnh!
Bọn họ vẫn luôn cho rằng người mạnh mẽ như đại ca nhất định sẽ tìm một cô gái dịu dàng như nước làm bạn suốt đời. Hôm nay khi biết sự lựa chọn của đại ca là Đường Kiến Tâm, trong lòng cũng có chút tán thành. Một người có thể đứng bên cạnh đại ca, nhất định phải cùng dắt tay bay lượn với anh ấy. Mà Đường Kiến Tâm tin tưởng nhất định sẽ không cô phụ tình nghĩa của đại ca, bọn họ rất mong đợi!
Nếu là người được bọn họ nhận đồng, vậy thì, bảo vệ cô là chuyện nhất định!
Huống chi, trong bụng cô còn có một tiểu chủ nhân tương lai của Ngục Thiên Minh đó!
Địch Long trả lời.
- Mặc kệ các anh có tin hay không, tôi cũng chỉ có những lời vậy thôi. Lôi lão đại, tin rằng Ngục Thiên Minh cũng có uy vọng trên đường! - Không đến mức dưới những con mắt đang mở trừng trừng ở Mỹ mà đại khai sát giới!
Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại, Huống Ngân Dịch buồn cười nhìn Địch Long như đang nhìn một tên ngu ngốc. Hắn ta hồ đồ hay là giả mất trí? Đại ca bọn họ đã tới tận địa bàn Ám Hoàng, hắn ta còn tưởng Địch Long hắn làm bằng vàng sao? Có thể để tự đại ca ra tay hả!
Phải biết rằng, đại ca không động thì thôi, động một tý là sẽ tiêu diệt sạch sẽ!
Nhìn sắc mặt những người này, nụ cười trên mặt Địch Long thu lại, anh ta vốn cũng không phải người lương thiện gì, hôm nay nhìn mặt mũi của Lôi Khiếu Thiên đã rất nể tình rồi.
- Lôi lão đại anh cứ nói đi!
- Tôi cho anh một cơ hội, tâm ẩn của Tâm Nhi là thế nào? - Ánh mắt lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên chiếu thẳng vào mắt Địch Long, hóa thân làm Diêm vương, sự lạnh lẽo bao quanh người, dường như đang cảnh cáo Địch Long, sự nhẫn nại của anh cũng đã sắp biến mất!
Địch Long cũng điên lên, có phần do dự, rốt cuộc cũng nói ra.
- Lôi lão đại, thế lực Ám Hoàng không bằng một phần mười Ngục Thiên Minh anh, anh nghĩ tôi lấy đâu lá gan để mà giở trò bịp bợm với anh? - Đồng dạng, cho dù thế lực Ngục Thiên Minh anh lớn, Ám Hoàng tôi cũng không phải dễ trêu như thế!
Nếu liều mạng thì vẫn có thể, chẳng qua, cái giá phải trả tương đối thê thảm mà thôi!
Đồng tử Lôi Khiếu Thiên co rụt lại. Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch hiểu ý, ra dấu với những người phía sau. Những người mặc đồ đen đằng sau nắm lấy súng trong tay đồng loạt nhắm vào Địch Long. Đối phương cũng không tỏ ra yếu kém. Bầu không khí chớp mắt thay đổi tạo thành hai phe giằng co!
Trong lúc Địch Long còn có động tác thì phía sau Lôi Khiếu Thiên lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng, có chút hả hê!
- Ai ôi, tôi tới thật là đúng lúc nha, nhìn xem, có trò hay để coi rồi! Ha ha!
Cũng chính giọng nói bất chợt chen vào này khiến bầu không khí căng thẳng nháy mắt đổ vỡ. Mặc dù hai phe đều không hạ súng xuống, nhưng rõ ràng là sát khí trong mắt Lôi Khiếu Thiên đã bớt đi nửa phần!
Mà Địch Long cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật sự đánh nhau, vậy khó mà thu dọn tàn cuộc được!
Lôi Khiếu Thiên, Địch Long, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch cùng quay lại nhìn. Ngân Nguyệt cười rất yêu nghiệt không chút phòng bị bước vào.
- Tôi nói này, sao tên này đến đâu cũng muốn dẫm một chân vào như vậy!
Hướng Diệp Lân gật đầu.
- Thật sự rất muốn xé nát khuôn mặt đó.
Huống Ngân Dịch giơ hai tay tán thành. Lôi Khiếu Thiên quét mắt qua Huống Ngân Dịch và Hướng Diệp Lân đang nhỏ giọng thầm thì, chờ tới khi Ngân Nguyệt nghênh ngang dừng trước mặt anh mới chuyển ánh mắt sang anh ta.
- Lôi lão đại, các vị nên làm cái gì thì làm cái đó, sách, đừng để ý tới tôi. Tôi chỉ như người qua đường tới xem kịch thôi mà! - Nói rồi dư quang đảo qua Địch Long đối diện Lôi Khiếu Thiên, cười như không cười!
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, biểu thị lên tiếng chào hỏi.
- Anh có việc gì sao? - Không có việc gì thì về Nguyệt bang đi, đừng tới đây gây sự!
Ngân Nguyệt cười híp mắt lại, chỉ là cho dù là ai cũng thấy được sự vui vẻ khó hiểu sâu trong mắt anh ta.
- Ở đây Lôi lão đại anh mới là đại ca, tiểu đệ tôi đây dù thật sự có chuyện khẩn cấp vậy cũng chỉ có thể xếp phía sau đại ca anh thôi. Huống chi, tôi là người thích xem cuộc vui, nhất là của người khác!
Người khác! Tin tưởng rằng những người ở đây đều hiểu huyền âm trong lời Ngân Nguyệt, chỉ có Địch Long hơi đổi sắc mặt, trợn mắt nhìn Ngân Nguyệt. Tên gay chết tiệt này sớm không tới muộn không tới, sao cứ phải vào lúc này?
Nhưng anh không thể không thừa nhận, tới thật sự rất đúng lúc!
- Nguyệt đương gia, anh nói mà không sợ sặc sao! - Lãnh mâu của Hướng Diệp Lân lóe lên, chế giễu ai đó!
- Sao được chứ? - Ngân Nguyệt kinh ngạc. - Hoàng Minh có kinh nghiệm này rồi sao?
Hướng Diệp Lân hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không thấy. Huống Ngân Dịch lắc đầu, anh đã sớm biết Ngân Nguyệt không chỉ có vẻ ngoài yêu nghiệt, còn hoàn toàn là một tên biến thái. Muốn chiếm tiện nghi trên người anh ta thì đơn giản đó là tự rước nhục, hắt nước bẩn lên người mình!
Lôi Khiếu Thiên cảnh cáo liếc nhìn Ngân Nguyệt để anh ta đừng có gây rối! Ngân Nguyệt nhún vai, sau đó rất tự giác lui lại sau hai bước, nói với Lôi Khiếu Thiên.
- Vậy được rồi chứ? - Lần này sẽ không phiền bọn họ động thủ rồi ha?
Lôi Khiếu Thiên không để ý tới Ngân Nguyệt, anh ta muốn xem cuộc vui thì cứ để anh ta xem, không gây sự là được. Nhưng hiển nhiên, Lôi Khiếu Thiên đánh giá sai trình độ mặt dày vô sỉ của Ngân Nguyệt rồi, anh nên cho người xách cổ anh ta ném ra đường mới đúng!…
Chỉ có Địch Long lúc này cảm thấy Ngân Nguyệt như Thánh Mẫu, trong mắt không còn sự chán ghét đến cùng cực như trước đây!
Bên kia.
Trong miệng Tiểu Ngải cắn một búp bê nhỏ, trong mắt hiện lên sự điên cuồng, theo bức vách đi từ tầng 35 đi xuống, còn kém chưa có rơi tự do. Gió thổi qua tai có hơi đau, tóc tung bay lòa xòa trước mặt, đâm vào da, chờ tới khi Tiểu Ngải xuống được phía dưới, hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất, mặt không còn chút máu, môi run rẩy!
- Mẹ ơi, cuối cùng cũng đã xuống được rồi! - Ngồi nghỉ một hồi sắc mặt mới bình thường trở lại, Tiểu Ngải run rẩy đứng dậy tháo ba lô, cởi bao tay cất vào túi, nhanh chóng đi vào con ngõ tối cạnh tòa tháp!
- Hì hì, sư phụ, anh không nghĩ tới sao, em cũng dám "trốn" từ trên tầng cao xuống đó, ha ha, lần này anh tính sai rồi! Muốn em không đi tìm chị à, hừ, không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có luôn!
Hai giờ sau, Tiểu Ngải xuất hiện ở căn nhà ở phố người Hoa của Đường Kiến Tâm, rất là hưng phấn. Vừa định gõ cửa thì cửa mở ra, Hạ Tâm Dung cầm túi rác va vào Tiểu Ngải. Trán hai người đụng nhau vang lên tiếng thật lớn!
- Bịch! - Túi rác trên tay Hạ Tâm Dung liền rơi ra.
- Ai da! - Tiểu Ngải đau quá kêu lên, tay che trán tức giận nhìn xung quanh, trừng mắt với Hạ Tâm Dung còn đang kinh ngạc.
- Cô mở cửa cũng phải báo trước một tiếng chứ! - Đau chết cô mất! Trán người này nhất định là được làm bằng đá!
Hạ Tâm Dung tức giận nhìn Tiểu Ngải.
- Ai biết cô đột nhiên quay lại! - Biến mất hơn nửa tháng, thình lình xuất hiện, lại không gõ cửa, ai biết là cô ấy? Huống chi trán cô cũng đau không kém!
Tâm tình Tiểu Ngải lúc này không tệ, lười so đo với cô ta, lướt qua Hạ Tâm Dung chạy vào phòng, hô lên.
- Chị, chị, Tiểu Ngải đã về rồi!
Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm đang nằm trên ghế, một bộ như vừa phải ác đấu xong, đầu đầy mồ hôi, nghe giọng của Tiểu Ngải, cả hai giật mình ngồi lên!
- Sao cô lại về? - Sở Tử Ngang hỏi.
Trong mắt Tiểu Ngải hoàn toàn không có sự tồn tại của những người này. Cô nhìn lướt qua cả căn phòng, không thấy bóng dáng Đường Kiến Tâm đâu, sôi nổi chạy vào phòng cô ấy.
- Chị, Tiểu Ngải về rồi đây!
- Cô đừng gọi nữa, lão đại đã hơn một tháng không về rồi! - Diệp Trúc Phàm lười biếng dựa vào ghế, có vẻ hữu khí vô lực! Sở Tử Ngang cũng tựa đầu chung vào ghế, chợp mắt!
Hơn tháng nay bọn họ đúng là khổ, tình huống của Amazon không lạc quan, thỉnh thoảng lại lên cơn sốc, hại tinh thần bọn họ luôn phải khẩn trương cao độ, chỉ sợ có chút sơ sẩy sẽ thật làm cậu ta "teo"!
Tiểu Ngải dừng bước, quay lại kinh ngạc nhìn Diệp Trúc Phàm.
- Có ý gì? - Chị đã biến mất gần một tháng? Sao có thể? Chợt nghĩ tới lời của sư phụ, lưng liền cứng đờ, chị thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]