Diệp Trúc Phàm ngẩng đầu lên, mồ hôi hột chảy vào mắt, có phần kích động, ánh mắt mơ hồ nhưng vẫn có thể thấy được sự băng lãnh nghiêm túc trên gương mặt Đường Kiến Tâm. Anh gật đầu, khàn khàn nói:
- Lão đại, mười tám năm trước bốn người bọn em đã thề, chị mãi mãi là lão đại của bọn em! - Do đó dù cuối cùng chết tại nơi đây, bọn em cũng tin chị sẽ mang xác bọn em đi ra khỏi nơi này!
Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung gật đầu, đồng thời chăm chú nhìn Đường Kiến Tâm. Đó là sự tín nhiệm khắc sâu từ tận xương tủy! Viền mắt Đường Kiến Tâm đã có chút run rẩy, có chút đau. Tia sáng toát lên từ trong mắt mỗi người bọn họ không hề báo trước đã đi vào đôi mắt cô, ánh sáng ấy gần như khiến cô không dời đi được. Nhưng cô lại cứng rắn buộc mình quay đi, trong lòng như có thứ gì đó đang chậm rãi nát vụn, từ một góc rồi lan dần ra rộng hơn, cuối cùng đổ sập xuống!
Song, sự sụp đổ ấy như cái gì đó khiến khóe miệng Đường Kiến Tâm cong lên, thời khắc này, cô loáng thoáng biết rằng, cô sẽ không bao giờ coi nhẹ bọn họ nữa!
Nếu bọn họ có thể thoát ra khỏi nơi này!
- Được, tin tưởng tôi. Trừ phi tôi ngã xuống, bằng không tất cả mọi người đều phải sống thật tốt! - Đường Kiến Tâm nhìn bốn người, dứt khoát bước về phía trước. Tiểu Ngải lau mắt, cắn môi đuổi theo Đường Kiến Tâm. Đó là chị của cô, chị ấy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167558/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.