- Đại ca? – Sau khi tiếp đất hoàn hảo, chiếc xe ổn định lại, Huống NgânDịch ném điện thoại ra – Đường này thông đến bến tàu phía Tây!
Lôi Khiếu Thiên lạnh mặt nhìn chiếc xe tải rẽ về phía con đường nhỏ,dường như cảm nhận được tầm mắt của đối phương ở ngoài cửa xe, cũng nhưlà có tâm ý tương thông, anh đưa mắt nhìn sang, cảm thấy có chút quenthuộc. Là cô sao? Lôi Khiếu Thiên thầm nghĩ, hơi hoảng hốt, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang liếc nhìn mình.
- Báo cho Kiệt đến tiếp ứng! – Lôi Khiếu Thiên siết chặt tay lại - … Bắt sống!
Sau khi nói xong, anh lại nhìn về phía bóng dáng của chiếc xe tải, nhấnmạnh chân ga, chiếc xe lao thẳng về phía trước, không tiếp tục chặn lạinữa. Anh không quá quan tâm đến điều này, đã biết hàng ở đâu thì anh sẽkhông cần phải tự mình ra tay!
Anh có việc quan trọng hơn cần phải làm, tiểu Tâm Nhi của anh lần trướcxông vào biệt thự của Tề gia không biết giờ này thế nào rồi! Anh rất lolắng.
- Vâng! – Huống Ngân Dịch thu hồi vẻ kinh ngạc, bắt đầu sắp xếp công việc.
- Lão đại! Bọn chúng không đuổi theo nữa! – Sở Tử Ngang không hiểu đốiphương đang đùa cái gì nữa. Rõ ràng đối phương đã biết hàng ở trong taybọn họ mà lại buông tha sao? Đúng là không hợp với lẽ thường cho lắm!Nếu là bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ đuổi theo đến cùng.
- Chiếc xe này chỉ là món khai vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167540/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.