Quan sát một lúc…
Lôi Khiếu Thiên cũng nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác!
Bên trong chiếc lồng sắt là một con báo hoa to lớn, cái đuôi phe phẩy,cái mồm ngoạc ra đỏ lòm như máu, ánh mắt đầy nguy hiểm của con báo nhìnchằm chằm vào “mỹ vị” trước mặt nó.
Ở phía bên kia của lồng sắt, cách con báo hoa một khoảng là một cậu bétrần truồng. Cậu ngồi phịch xuống dưới đất, sau lưng nổi chằng chịt cácvết đỏ cho thấy cậu đã bị hành hạ trong suốt một thời gian dài. Cậu tadính sát lưng vào lồng sắt, nhìn chằm chằm vào con báo đáng sợ… Dù biếtrằng chỉ là vô dụng nhưng cậu ta vẫn theo bản năng muốn lùi về đằng sau, dù cậu chẳng còn đường lùi nữa!
Không ai biết cậu bé này là ai, mọi người cũng chẳng có hứng thú muốnbiết! Bọn họ thấy hứng thú không chỉ bởi con báo hoa mà là bởi cậu bénày. Cậu ta khá trắng trẻo, đôi mắt trong veo, làn da non mềm dường nhưcó thể vắt ra sữa… Đôi mắt vô hồn, nước mắt giàn giụa… khiến ai nhìn vào cũng thấy cảm thương, nhưng trong mắt những người này lại thấy rất đặcsắc, quả thực là vật phẩm cao cấp hoàn mỹ trên thế giới! Cậu ta nhấtđịnh là rất được Thượng đế sủng ái!
Con báo gầm nhẹ lên một tiếng, chiếc xích sắt đang xích chân nó cũng kêu lạch cạch! Âm thanh này càng khơi lên sự hưng phấn của mọi người, còncậu bé thì hoàn toàn sợ hãi!
Gào!!!
Cả hội trường chấn động!
Tất cả mọi người đều đi vòng quanh chiếc lồng sắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167508/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.