Lôi Khiếu Thiên im lặng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, trầm tư suy nghĩ…
*****
Đường Kiến Tâm an toàn rời khỏi biệt thự. Cô còn muốn đi tìm lão đại của Ngục Thiên Minh để tính sổ nhưng Địch Long đã đến đây rồi, cô phải rờiđi thôi!
Lúc này không phải là lúc để gặp Địch Long! Tiểu Ngải vì cô nên mới bịbắt đi, còn anh ta thì yêu chiều Tiểu Ngải như vậy, nếu biết được chuyện này thì cô sẽ gặp không ít phiền phức! Ít nhất cũng phải bắt anh ta đưa thuốc giải cho cô đã! Tuy không ảnh hưởng gì đến tính mạng nhưng côcũng không thể giống Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm vòng kim cô trênđầu được!
Cảm giác đó như bị kiến cắn, cả người đau đớn nhưng không làm cách nàođể hết đau được, càng phát tác lại càng khiến cô bất lực, đời này cô đãchịu nỗi đau đó quá đủ rồi!
Nhưng nếu tay không đi về thì cô thật sự không cam lòng… Từ từ đã, cũngkhông tính là tay không đi về được! Đường Kiến Tâm nhìn xuống tay mình,trong mắt vụt qua ý cười!
Bao nhiêu người tốn tâm huyết để tìm ngươi mà không tìm được, không ngờ cô lại có được mà chẳng mất chút công sức nào!
Bên ngoài căn biệt thự, Đường Kiến Tâm đi một đoạn rồi ngoái đầu nhìn lại… Sau đó bóng dáng cô nhanh chóng biến mất!
*****
Bên cửa sổ trong phòng Tề Phong, cũng chính là chiếc cửa sổ Đường KiếnTâm vừa nhảy ra ngoài, một bóng đen im lìm đứng trước cửa sổ, dáng vẻđầy thâm trầm, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167503/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.