Đường Kiến Tâm cười lạnh, căn bản không hề để tâm đến mấy chướng ngại vật trên đường: “Con đường phía trước kia à?”
- Phía bên trái thang máy, cách chị khoảng mười lăm mét.
Đường Kiến Tâm nghe theo chỉ dẫn, đi về phía bên trái rồi nhìn ngó xung quanh. Cô nheo hai mắt lại, nhanh chóng tìm vị trí để nấp vào, yên lặng đợi người đến!
Một lúc sau, trong không gian vốn đang hết sức tĩnh lặng loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện.
- Này, người anh em! Có biết nhiệm vụ lần này của chúng ta là gì không?
- Không biết! Nhưng nghe nói là một vật cực kì đáng giá.
- Vật đáng giá ư? Là gì thế?
- Ôi, loại tôm tép như chúng ta làm sao mà biết được! Chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn canh chừng cho tốt là được rồi.
- Cũng đúng!
- Thôi, không nói chuyện này nữa. Ở đây chán quá, lát nữa xong việc tìm chỗ nào làm vài chén đi.
- Được, được! Hôm qua tôi đi xem một vòng quanh ‘Thiên Thượng Nhân Gian’, mấy em ở chỗ đó em nào cũng ‘ngon lành’. Hơn nữa, da mấy em ấy trắng mịn non mềm, sờ vào sướng lắm!
- Thế á? Ôi, hôm nào tôi cũng phải đi thử mới được.
Ánh mắt Đường Kiến Tâm đầy chán ghét, cô ghét nhất là mấy cái loại đàn ông hám gái. Đợi khi hai người ấn xuống chốt an toàn trên thang máy, Đường Kiến Tâm nhanh gọn lách người ra phía sau họ, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh rồi vỗ lên vai hai người. Hai người kia nghi hoặc quay người lại, tay phải Đường Kiến Tâm nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/115339/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.