Chương trước
Chương sau
Qúy Hi khéo miệng khẽ hạ xuống.
Đúng thật, Kiều tổng có thói quen lúc nào cũng ác thú vị.
Kiều Chi Du cúi đầu, nhéo nhéo mũi Kiều Thanh, ''Vậy giờ có thể đi ngủ chưa?''
Kiều Thanh lộ ra gương mặt tươi cười, nắm tay Qúy Hi cùng Kiều Chi Du đến mép giường đi. Nàng bò lên giường trước, sau đó kéo tay Qúy Hi đi lên.
Giường đủ lớn, ba người cùng ngủ dư dả.
Quý Hi ngồi ở giường người khác, nhìn Kiều Thanh đã chui vào chăn, nhịn không được lại sờ sờ khuôn mặt trẻ con của nàng. Đáng yêu cự kỳ.
Kiều Thanh ngoan ngoãn: ''Lão sư, đi ngủ.''
''Được, chúng ta đi ngủ.''
Kiều Chi Du mang kem dưỡng bỏ lên tay, bắt đầu chậm rãi xoa xoa, nàng nhìn nghiêng qua trên giường thấy Qúy Hi một bên đùa với Kiều Thanh một bên cười tươi không ngớt, thật đúng là yêu thích trẻ con.
Quý Hi nằm xuống bên cạnh Kiều Thanh.
Nằm trên gối cùng chăn mềm mại, mang theo mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng, thoải mái dễ ngửi.
Nàng không quen giường lạ, cũng không đặc biệt chú ý, có chút có chút hơi không quen, nhìn chung là không được tự nhiêm cho nắm.
''Ta tắt đèn.'' Kiều Chi Du bôi kem dưỡng tay, đi lên giường nói.
Quý Hi ôn nhu đáp: ''Ân.''
Đèn ngủ treo một bên, đèn trên đầu giường tỏa ra ánh sáng tối vàng ấm phủ lên giường, trong phòng nháy mắt thay đổi màu sắc, cũng thay đổi bầu không khí.
Kiều Chi Du kéo chăn ra nằm xuống, hướng thói quen hay nằm xuống ngủ. Nàng thấy nửa khuôn mặt giấu dưới gối của Qúy Hi, chính là cùng với Kiều Thanh đang cười.
Quý Hi khi cười to, đôi mắt sẽ cong cong, thực tươi đẹp.
Nhưng Kiều Chi Du rất ít khi được nhìn thấy nàng cười như vậy.
''Lão sư.''
''Cái gi?''
Kiều Thanh ngượng ngùng: ''Ta có thể ôm ngươi không?''
''Có thể.''
Đêm đã khuya, tiếng nói chuyện phiếm thật nhẹ. Giống tiếng gió nhẹ thổi qua tán lá xanh, phát ra lúc nói chuyện vang vang nhẹ nhàng.
Kiều Thanh lớn mật ôm lấy Qúy Hi, càng thẹn thùng mà nói một câu: ''Lão Sư, ta thích ngươi.''
Nói xong, mặt không khỏi đỏ lên.
''Lão sư cũng thích.'' Qúy Hi nói nhỏ. Được một cô bé hướng nội chủ động nói thích, là một sự kiện rất có tính khiêu chiến.
Quý Hi nằm vậy mau chóng buồn ngủ không chịu nổi nữa, cho lên nói chuyện ngữ khí lười nhác, hôm nay dậy hai tiết vẽ tranh, thanh âm còn có điểm khàn nhẹ.
Từ trước tới nay Kiều Chi Du toàn là ngủ một mình, nhìn đến một màn này.......... Nở nụ cười, hôm nay thật khó có một ngày không bị cô đơn.
''Tiểu gia hỏa'' Kiều Chi Du thấy Kiều Thanh nằm dịch qua mình, móc móc một cọng tóc nàng, kiên nhẫn dỗ ngủ nói: ''Ngủ đi, đừng náo loạn nữa.''
Tuy nói hai người ngủ trên một cái giường, nhưng vẫn là cách nhau một khoảng cách, còn có một Kiều Thanh nằm ở giữa. bất quá Kiều Chi Du nói qua như vậy, Qúy Hi liền thấy khuôn mặt tới gần của nàng, ôn nhu động lòng người, thoáng chốc có ảo giác nàng nằm cạnh mìmh.
Kiều Thanh nhìn Kiều Chi Du, đôi mắt như ngọc vừa chuyển, nàng ở trong chăn giữ chặt tay Qúy Hi, ''Lão sư, kể chuyện xưa.''
Qúy Hi nói: ''Vừa nãy không phải đã kể rồi sao? Nên đi ngủ.''
Kiều Thanh lại nói: ''Ngươi kể cho dì nghe đi.''
Quý Hi cùng Kiều Chi Du không quá hiểu nhìn Kiều Thanh như thế nào lại đột nhiên nói vậy.
''Dì, lão sư kể chuyện xưa dỗ ta vui vẻ, ta kêu lão sư đến làm dì vui vẻ.'' Kiều Thanh không chút hàm hồ giải thích. Nàng ngày thường có rất nhiều lời không tự nói ra, cũng không có nghĩa là không hiểu chuyện. Nàng biết dì đối với nàng là tốt nhất, nàng muốn cho dì mỗi ngày đều vui vẻ.
Kiều Chi Du trầm mặc, nàng cười cười hôn lên cái trán của Kiều Thanh, kỳ thật có một cục bông nhỏ đáng yêu như vậy, nàng cũng đều không còn cảm thấy cô đơn.
"Lão sư, người dỗ dì vui vẻ đi.'' Kiều Thanh bắt đầu đối với Qúy Hi không trâu bắt chó đi cày.
Quý Hi "............."
Dỗ con nít là chuyên nghiệp, dỗ đại nhân, đây là việc nguy hiểm cơ nào. Việc này sao có thể giống nhau.
Quý Hi nhìn về phía Kiều Chi Du.
Ánh mắt xin giúp đỡ.
Kiều Chi Du hôm nay tâm tình không tốt, nàng gối đầu, nhìn Qúy Hi không khách khí, cái khác cũng chưa nói, chỉ đối với Qúy Hi nói hai chữ: "Đến đây đi.''
Đến đây đi???
Thần mẹ nó đến đây đi.
''Không phải ngươi rất quen thuộc dỗ người sao?'' Kiều Chi Du nghĩ nghĩ, ''Đem ta cười vang được liền tính ngươi thắng, ta đưa ngươi một món quà nhỏ.''
Quý Hi luôn có thể bị Kiều Chi Du làm cho kinh sợ, vĩnh viễn không thể nào đoán được giây tiếp theo Kiều tổng sẽ nói cái gì.
Kẹp ở hai bên Kiều Thanh rất vui vẻ, chờ xem diễn như thế nào, ''Lão sư cố lên.''
Kiều Chi Du lười nhác nằm, nhìn Qúy lão sư tới dỗ. Cảm thấy rất thú vị.
Quý Hi chỉ có thể nghĩ đến nói giỡn, nói giỡn là Khương Niệm am hiểu nhất, có khi nói chuyện trên trời, Khương Niệm đột nhiên thốt lên mấy câu cười rụng răng, nhưng Qúy Hi chưa bao giờ cười, muốn nàng cười còn phải có điểm hơn nữa.
Suy nghĩ một lát, Qúy Hi chỉ có thể nghĩ đến một cái, là Khương Niệm trước kia có nói qua, nàng nhớ rõ duy nhất cái này. Không phải bởi vì rất buồn cười, đơn thần cảm thấy rất ngốc, ngốc không nói nổi.
Cũng không thể nghĩ được cái khác, liền nói cái này. Qúy Hi quay qua gối: " Ta đây nói chuyện cười.''
''Được.'' Kiều Chi Du bắt đầu cười cười, thật mau tiến vào trạng thái.
Quý Hi chưa nói liền cảm thấy không thể nói lên lời, nàng nhìn Kiều Chi Du, vẫn là căng da đầu hỏi, "Ngươi biết nước biển vì cái gì màu xanh không?''
Kiều Chi Du chưa từng nghe cái này, nghiêm trang hỏi: "Vì cái gì?''
"Bởi vì.........." Qúy Hi mặt bất định, cũng nghiêm trang giải thích: "Trong nước biển có cá, cá sẽ phun bong bóng, blue,blue, blue........sau đó nước biển liền màu xanh.''
Nói xong câu đó, trong phòng an tĩnh đến làm người ta hít thở không thông. Qúy Hi trong lòng thề, không bao giờ đem cái chuyện cười này nói ra lần hai.
Kiều Chi Du cứng mặt, bất quá không kiên trì được hai giây, ''Ha ha ha ha ha......"
Cười lên tiếng.
Nàng xoay đầu, cười đến run cả bả vai.
Cũng không biết vì cái gi, liền càng nghĩ càng buồn cười, đặc biệt là nghĩ biểu tình khuôn mặt của Qúy Hi.
Quý Hi xem Kiều Chi Du cười láo loạn thành như vậy, vẫn là từ trong nội tâm, nàng mở mắt kinh ngạc hỏi, ''Có buồn cười đến vậy sao?''
Xem Kiều Chi Du cười thành như vậy, Qúy Hi cũng nở nụ cười theo, nàng cảm thấy Kiều Chi Du tương đối khôi hài, ở cùng với Kiều tổng như vậy, còn dám cùng nàng đánh đố.
Vừa nãy còn tưởng rằng Kiều tổng có bao nhiêu lợi hại.
Kiều Chi Du xoay đầu nhìn vào mắt Qúy Hi, lại cười, còn nói: "Ta nhìn thấy ngươi liền muốn cười.''
Quý Hi vẻ mặt vô tội:???
Có đôi khi con người cười lên, là có thể bỏ xuống rất nhiều điều không vui. Tựa như đêm nay.
Tâm tình xác thực tốt lên không ít.
Kiều Thanh chỉ lo xem Kiều Chi Du có hay không bị Qúy Hi trọc cười, "Dì cười rồi! dì muốn đưa quà gì cho lão sư."
"Ân." Kiều Chi Du hỏi Qúy Hi, "Nghĩ coi muốn quà gì?"
"Không cần, nói giỡn.'' Qúy Hi chỉ coi đó đương nhiên là lời nói giỡn, làm sao là sự thật.
Kiều Chi Du không hề nhiều lời, nhưng nàng đã đáp ứng rồi khẳng định sẽ đưa.
"Lão sư, đây là cái gì?" Kiều Thanh không cẩn thận thoáng nhìn thấy một chút hoa văn trên đầu vai Qúy Hi, vì thế dùng tay nhỏ đẩy đẩy ra một chút tò mò xem.
Trừ bỏ ở Quán Bar, Qúy Hi rất ít khi lộ ra hình xăm, áo ngủ có vẻ rộng, khó tránh khỏi che không được.
Nên giải thích chuyện hình xăm với cô bé như thế nào đây? Qúy Hi nói cho Kiều Thanh, "Bởi vì lão sư thích vẽ tranh, lên đem hoa vẽ trên người.''
Kiều Thanh nói: ''Ta cũng muốn vẽ."
Quý Hi nói: "Không được nha, khi nào lớn lên mới làm được.''
"Vì cái gì?'' Kiều Thanh khó hiểu.
"Ngươi lớn rồi sẽ biết."
Kiều Thanh lẩm bẩm nói, "Ta muốn mau lớn lên."
"Có hàm nghĩa gì sao?" Kiều Chi Du nhìn chằm chằm cái hình xăm như ẩn như hiện kia, nàng đã nhìn thấy ở quán bar, tươi đẹp một mảng, thực hấp dẫn mắt người khác.
Quý Hi an tĩnh một lát, mới cười nói, "Không có gì. Đẹp thì làm thôi."
Hắn là không nghĩ tới sẽ nói, nếu không phải như tình huống ban đầu. Thấy Qúy Hi không muốn nói, Kiều Chi Du cũng không hỏi nhiều.
Giải thích tốt hình xăm xong.
"Tiểu Thanh, có thể ngủ chưa." Qúy Hi đêm nay chơi cùng Kiều Thanh lăn lộn quá sức.
Kiều Thanh hỏi Kiều Chi Du:" Dì vui vẻ sao?"
Kiều Chi Du cười: "Vui vẻ.''
Kiều Thanh lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, ôm Qúy Hi híp híp mắt ngủ.
Qúy Hi mở mắt cũng không nổi, ôm Kiều Thanh, nhắm mắt lại không bao lâu, liền bắt đầu mơ màng sắp ngủ.
Tiểu gia hỏa cơn buồn ngủ cũng tới nhanh.
Kiều Chi Du chuẩn bị tắt đèn ngủ, xem Qúy Hi chăn không kịp kéo lên tốt đã ngủ rồi, vì thế thoáng phủ qua thân, giúp nàng kéo chăn.
Cảm giác được động tĩnh, Qúy Hi mơ hồ mở mắt, vừa lúc Kiều Chi Du đối diện mặt.
Ánh mắt mơ hồ.
Nửa mơ nửa tỉnh, tựa như ảo giác trong mộng.
''Chưa đắp chăn, đừng để cảm.'' Kiều Chi Du thấp giọng nói.
Quý Hi lười nhác dào dạt, rầm rì: ''Ân.''
Lại nhắm mắt.
Thật sự mệt mỏi.
Kiều Chi Du rũ mắt nhìn sườn mặt Qúy Hi, tư thế ngủ thật giống một con mèo lười, không khỏi lại cười.
Nàng thất thần.
Cùng với cái cô nương này ở chung so với Hứa Thịnh còn có cảm giác.......... Nàng cùng Hứa Thịnh vẫn là thôi đi, hà tất lại miễn cưỡng.
(Kiều tổng ác thú vị bắt đầu lọt hố hũ nút Qúy đáng yêu rồi.........hhh.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.