Chương trước
Chương sau
Kiều Thanh tính cách hướng nội quá mức, theo không kịp tiến độ của trường học, càng đừng nói đến lập tức lên tiểu học.
Kiều Chi Du lúc trước có tìm không ít giáo viên chuyên nghiệp dạy qua, nhưng bọn họ căn bản không có biện pháp nói chuyện được với Kiều Thanh.
Cho nên Kiều Chi Du tuyển giáo viên yêu cầu đặc biệt cao, mấu chốt là để nói chuyện được với tiểu hài tử, chỉ muốn cho Kiều Thanh giống những đứa trẻ bình thường.
Kiều Thanh thực sự rất mâu thuẫn với người lạ, đem chính mình khép kín lại bản thân, sợ hãi nói chuyện với người khác. Chuyện này Kiều Chi Du thực sự đau đầu, tuy nói nàng có thể mang theo Kiều Thanh đi trị liệu tâm lý, nhưng cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh.
Kiều Chi Du dẫn theo Qúy Hi lên lầu, thuận tiện nói một ít tình huống của tiểu Thanh, " Tiểu Thanh so với những đứa trẻ khác hướng nội hơn một chút, ngươi cần phải kiên nhẫn.''
"Ân."
"Tiểu Thanh vẫn luôn mâu thuẫn với sinh hoạt, hai năm trước mẹ nàng qua đời. Cho nên rất mẫn cảm, người không cần cùng nàng làm theo khuôn mẫu." Đi đến lầu hai, Kiều Chi Du xoay người, thấp giọng nhắc nhở.
Mẹ của Kiều Thanh, cũng là em gái của nàng........ cho nên nàng mới đem Kiều Thanh ở bên mình sao. Quý Hi nghe xong, lại nói: "Ân."
"Nửa giờ dậy thử bắt đầu, nội dung có thể tự mình nghĩ ra. Nếu chuẩn bị tốt, ta bây giờ liền bắt đầu."
Quý Hi tới đây phỏng vấn, tự nhiên sẽ có sự chuẩn bị, Kiều Chi Du lại để cho nàng tự do phát huy, nàng liền không cần chuẩn bị cái gì, "Hiện tại bắt đầu đi."
Phòng trẻ em lầu hai, đẩy cửa mở ra.
Quý Hi nhìn đến cô bé gầy gò dựa bên cửa sổ, xem bên ngoài đến phát ngốc. Nghe được âm thanh mở cửa, cô bé lại không quay đầu lại, tiếp tục chăm chú vào suy nghĩ của mình, cực kỳ an tĩnh.
Kiều Chi Du đến bên cửa sổ, ở bên cạnh Kiều Thanh ngồi xổm xuống, "Dì tìm cho con một tỷ tỷ đến dậy cho con chơi, chúng ta đi qua kết bạn với nàng được không?"
Ánh mặt trời chiếu trên người nàng, ôn như từ trong xương cốt phát ra, Qúy Hi xem Kiều Chi Du dỗ cô bé nhỏ, không khỏi có chút thất thần.
Sũy nghĩ đi chỗ khác----------
"Ngươi có nguyện vọng sinh nhật gì không?"
"Ta muốn gả cho ngươi."
'' Ngươi còn nhỏ không thể kết hôn.''
'' Ta đây lớn lên gả cho ngươi. Dù sao ta cũng muốn gả cho ngươi.''
Mỗi lần nhớ tới việc đó, Qúy Hi đều không cầm lòng được muốn cười, khi còn nhỏ đi lạc ngoài đường, liền quấn lấy một tỷ tỷ, nói muốn gả cho nàng.
Đã rất nhiều năm.
Qúy Hi nhớ đến đối phương, không biết nàng hiện tại có người yêu sao? Hẳn là đã gả chồng, có lẽ con cũng đã lớn rồi.
Kiều Chi Du quay đầu lại nhìn Qúy Hi, phát hiện nàng đang đứng tại chỗ nhìn chính mình, nàng gọi lên: '' Qúy lão sư.''
Quý Hi từ trong hồi ức thoát ra, đều nói nhận sai người, như thế nào nàng lại nhìn Kiều Chi Du, còn nghĩ tới chuyện kia.
Đổ thừa tại chóp mũi của nàng có điểm quá giống.
Kiều Thanh lớn lên xinh đẹp, đôi mắt rất to tròn, đáy mắt so với hồ nước còn sạch sẽ hơn, bởi vì Kiều Thanh cùng Kiều Chi Du khuôn mặt, tìm không thấy có một điểm nào giống nhau.
''Tiểu Thanh.'' Qúy Hi ngồi xổm xuống, từ từ lấy trong túi ra một con búp bê nhỏ trang trí, màu hồng đô đô, thực đáng yêu. '' Cái này tặng cho ngươi, lão sư có thể cùng nhau trở thành bạn bè không?''
Qúy Hi là người lý tính, nhưng đối với hài tử thì trong lòng nàng lại là một khối mềm mại, mỗi lần ở trước mặt tiểu hài tử, nàng liền thay đổi tính cách cho giống nhau.
Căn cứ theo kinh nghiệm của Qúy Hi, con nít rất dễ bị thu phục, giống như đưa cho một món đồ chơi thật sự có thể làm quen.
Bất quá, lúc này đây.......
Kiều Thanh còn chưa xem Qúy Hi một cái, sau đó trực tiếp bổ nhào vào Kiều Chi Du ôm, ủy khuất ba ba lên một tiếng: '' Dì.''
Quý Hi cầm món đồ chơi trên không trung, nghĩ thầm chính mình....... Không đáng sợ đến mức làm cho hài tử khóc chứ.
Kiều Chi Du xoa xao đầu nhỏ của Kiều Thanh, nói với Qúy Hi, '' Nàng tương đối sợ người lạ.''
Thẹn thùng thẹn thùng đã gặp qua không ít tiểu hài tử, rốt cuộc nàng chơi một bước lớn mang giáo trình ra, ở phương diện này, kinh nghiệm phong phú.
'' Tiểu Thanh, lão sư cùng ngươi chơi một trò chơi được không?''
Kiều Thanh không nhìn Qúy Hi.
'' Lão sư kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe.''
Kiều Thanh không nhìn Qúy Hi.
''Lão sư.......''
Kiều Thanh không nhìn Qúy Hi.
Cứ như vậy, hai mươi phút qua đi.
Vô luận Qúy Hi làm gi, Kiều Thanh chính là không có nhìn nàng, vẫn luôn duy trì nguyên tư thế trong lòng Kiều Chi Du.Còn nhẹ nhàng lắm chặt góc áo Kiều Chi Du, trước sau bảo trì cảnh giác.
Đây mà là hướng nội sao? Qúy Hi nhìn cô bé này mẫn cảm như thế trầm mặc, này hẳn là bị tự kỷ đi.
Từ lúc mình vào phòng tới giờ, Qúy Hi trừ bỏ nghe Kiều Thanh gọi một tiếng ' Dì.', liền rốt cuộc cũng chưa nói một câu nào.
Quý Hi đi dậy nhiều năm như vậy, trước nay chưa bao giờ bị đả kích như thế, nàng nhìn nhìn Kiều Chi Du, như thế nào cô bé này lại cùng với dì mình giống nhau như vậy..........Đều không bao giờ làm theo kịch bản đã định.
Trong phòng chỉ có ba người, chỉ Có Qúy Hi là nói chuyện, cực kì giống lầm bà lầm bầm.
Bầu không khí có phần làm người hít thở không thông, Qúy Hi chỉ thấy Kiều tổng thần khí bình tĩnh, cũng đánh giá mình, đuôi lông mày chợt nhíu, lời ngầm phát ra đang nói: không phải sẽ nói chuyện được với hài tử sao.
Quý Hi căng da đầu, vừa nãy có bao nhiêu tự tin giờ liền bị tự vả vào mặt bao nhiêu lần.
Mau có chiêu khác.
Tiểu tổ tông này chính là không để ý đến người khác.
Qúy Hi hiện tại không nói lời nào, toàn bộ căn phòng rơi vào yên lặng.
Kiều Chi Du cúi thấp đầu không nhịn được muốn cười, không biết vì cái gì, mỗi lần xem Qúy Hi quẩn bách còn giả vờ bộ dáng bình tĩnh, chính là cảm thấy,..... rất thú vị.
Như Kiều Chi Du đã dự đoán trước, Qúy tiểu thư hiện tại có chút không cười nổi.
'' Kiều tổng.'' Qúy Hi hướng Kiều Chi Du xin giúp đỡ, liền câu nào cũng không nói, như thế nào học được.
Kiều Chi Du nhìn nhìn giờ, lại nhìn Qúy Hi, nói: ''Ngươi còn có mười phút nữa.''
''...........'' Qúy Hi cố gắng bảo trì nụ cười, Kiều tổng nhất định là khắc tinh của mình.
Không đến giây phút cuối cùng, Qúy Hi đều sẽ không từ bỏ. Vừa mới bầy ra bộ dáng khẳng định không thể thực hiện được, nàng nhìn mọi nơi trong phòng thầm đánh giá cách bày trí, phát hiện một điều đặc biệt.
Có ba bộ Cậu Bé Bọt Biển, gối ôm Cậu Bé Bọt Biển, ngay cả trên bàn sách cục tẩy, đều là Cậu Bé Bọt Biển.
'' Tiểu Thanh, ngươi thích cậu bé bọt biển sao?'' Qúy Hi nghĩ nghĩ, nói: '' Lão sư cũng biết cậu bé bọt biển này.''
Kiều Thanh vặn vẹo đầu, hơi hơi chút có phản ứng, nhưng vẫn không nhìn Qúy Hi.
'' Ngươi cùng hắn là bạn bè sao?'' Qúy Hi lại hỏi, '' Lão sư cùng ngươi với hắn làm bạn bè, được không?''
Kiều Thanh lúc này xoay người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Qúy Hi, không nói lời nào, một bộ dáng mềm mại đáng yêu.
Kiều Chi Du cũng đặt lực chú ý lên người Qúy Hi, nàng tò mò, Qúy lão sư rốt cuộc còn chiêu gì.
Nàng chỉ thấy Qúy Hi ở trên bàn học, lấy giấy cùng bút trì, tay mảnh khảnh cầm bút chì, cúi đầu phác họa trên tờ giấy trắng sạt sạt, lài dùng bút màu hơi tô lên, chỉ trong chốc lát, nhân vật hoạt hình đáng yêu nổi trên giấy.
Kiều Thanh nhìn chằm chằm ngòi bút vẽ, xem đến nghiện.
'' Đây là ai?'' Qúy Hi ôn nhu hỏi Tiểu Thanh.
Kiều Thanh vài giây sau mới trả lời: '' Bọt Biển, bảo bảo.''
'' Kia là cái gì đây? Qúy Hi lại tiếp tục vẽ trên giấy miêu tả, tốc độ thật mau, một cái hình cô bé nhỏ cũng hiện ra.
'' Đây là ta.'' Kiều Thanh thật sự thông minh, liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Có đôi khi con nít an tĩnh không phải là cái gì đấy ngoan ngoãn nghe rời, có lẽ do bản thân quá khổ sở lên tưởng tưởng ra, cũng có lẽ là do, chính mình đã từng trải qua cái gì, Qúy Hi đối với hài tử này hết sức kiên nhẫn.
'' Một ngày, Cậu Bé Bọt Biển thấy một cô bé ngồi phát ngốc, giống như là không được vui, liền hỏi nàng tên là gì? Tiểu nữ hài nói với ta tên là Kiều Thanh, Cậu Bé Bọt Biển cho nàng một viên kẹo đường, nói chúng ta làm bạn đi, về sau có chuyện không vui, có thể cùng ta nói.........'' Qúy Hi một bên vẽ truyện tranh một bên kể chuyện, Kiều Thanh lắng nghe si mê.
Kiều Chi Du xem giấy vẽ, lại nhìn xem Qúy Hi cúi đầu nghiêm túc vẽ tranh, lông mi của nàng dài mà cong, rũ mắt xuống thật xinh đẹp, bên cạnh hài tử cười rộ lên, cũng giống như một đứa trẻ.
Quý Hi họa một hồi xong, '' Cai này đưa cho Kiều Thanh.''
Kiều Thanh nhận lấy, thế nhưng lộ ra nụ cười, thực thẹn thùng lễ phép, nói một câu: '' Cảm ơn lão sư.''
Quý Hi vui mừng, nàng sờ sờ đầu nhóc con, biết được Kỳ Thanh cái gì cũng hiểu, chẳng qua là tạm thời đem chính mình vào trong một cái phòng nhỏ giấu đi.
'' Lão sư cũng có kẹo,'' Qúy Hi lúc này lấy trong túi ra một viên đại bạch thỏ, đưa cho Kiều Thanh, cười hỏi: '' Tiểu Thanh có nguyện ý cùng lão sư làm bạn sao?''
Kiều Thanh chần chờ trong chốc lát, gật gật đầu, sau đó tiếp nhận kẹo sữa.
Quý Hi rèn sắt khi còn nóng hỏi, '' Vậy từ sau mỗi tuần đều tới kể chuyện cho người, dạy ngươi vẽ tranh, được không?''
Kiều Thanh đáy mắt lấp lánh, nhìn Qúy Hi gật gật đầu.
Quý Hi cong môi cười đến vui vẻ, nàng nhìn về phía bên người Kiều Chi Du, '' Kiều tổng, ngươi cảm thấy sao?''
Kiều Chi Du đối với Qúy Hi có điểm lau mắt mà nhìn, cô nương này, thật sự đúng là biết làm người khác vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.