Chương trước
Chương sau
Ngay sau ngày họ trở lại thế giới nhân loại, bọn họ ly hôn.
Chử Hiệt ôm giấy ly hôn, đứng ở cửa Cục Dân Chính, bộ dáng hồn phiêu phách tán, ai đi ngang qua cũng đều nhìn đồng tình, lại đưa mắt nhìn về Du Lệ ngầm nói “Nữ đểu”
May Du Lệ đã ngụy trang trước khi ra cửa, nếu không hôm nay cô trở thành tiêu đề trên mạng internet, bị toàn bộ dân mạng đấu tố ngay.
“Về nhà thôi”
Du Lệ nói, vị ma tộc vẫn bộ dáng ngây ngốc đáng thương như cũ về hẻm Thanh Xuyên.
Vửa đến đầu ngõ hẻm Thanh Xuyên, Du Lệ nhìn thấy một người đàn ông tóc dài, mặc áo trắng thanh nhã, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, cứ như một công tử thế gia kiêu căng bước ra từ cổ địa vậy, đứng dưới gốc cây đào, nhìn mà thấy kinh diễm.
Người đàn ông nhìn thấy họ thì hơi mỉm cười gật đầu thăm hỏi.
Du Lệ lễ phép cười đáp lại, đang định hỏi dò xem ông ta có phải muốn vào hẻm Thanh Xuyên không thì thấy Đồ Nhĩ Tư chạy tới, thấy họ cười bảo, “Tiểu thư Du, Chử tiên sinh, hai người về rồi” Sau đó lại nói với người đàn ông đứng dưới gốc đào một câu, “Tiên sinh Tiếu Đát, ngài tới thật sớm nha, hợp đồng tôi đã đóng dấu xong, xin mời vào”
Người đàn ông tóc dài ôn hòa nói một câu cảm ơn, đi theo họ vào hẻm Thanh Xuyên.
Đồ Nhĩ Tư dẫn họ đi tới văn phòng quản lý, vừa giới thiệu cho họ người tới hẻm Thanh Xuyên thuê nhà lần này, “Vị này chính là tiên sinh Tiếu Đát ạ, ngài ấy muốn tới thuê nhà ở hẻm Thanh Xuyên, đều phù hợp với điều kiện thuê nhà ạ”
Phù hợp với điều kiện thuê nhà sao? Hẻm Thanh Xuyên chỉ có một điều kiện duy nhất đó là toàn bộ khách thuê đều không phải là con người.
Trong nháy mắt, Du Lệ nhìn về Tiếu Đát với ánh mắt trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt đầu tiên nhìn đến Tiếu Đát Phong, cô tưởng cái khí chất tốt đến cực phẩm của người đàn ông kỳ lạ, thế mà ông ta lại không phải là con người, thật sự trên người ông ta không có hơi thở của con người, mà giống Chử Hiệt mới đến thế giới con người cùng ký kết hiệp nghị với Mễ lão thái gia, hơi thở không phải là con người được giấu kín.
NHưng sau khi nhìn kỹ thì phát hiện ra ông ta khác Chử Hiệt lúc đó, Chử Hiệt là được Mễ lão thái gia trợ giúp, che giấu hơi thở Ma tộc trên người. Còn ông ta thì chẳng có gì mà phải che giấu cả, cứ hôn nhiên vô tư, thế mà không cách nào nhìn thấu xem rốt cuộc ông ấy là thứ gì.
Nếu đã là khách thuê, Du Lệ cũng không vội về nhà, đi theo họ đến văn phòng quản lý để nắm tình hình.
Tuy Tiếu Đát Phong không phải là con người nhưng bộ dáng hiền lành vô hại của ông ta, cái loại thiện và dịu dàng đó không giống như ngụy trang bề ngoài, mà như có từ tận trong lòng ra vậy, thương xót trần thế, cảm hoài thương sinh, không giống người ở trần gian.
Lần đầu tiên nhìn thấy một người không phải người như thế, trong lòng Du Lệ cũng hơi tò mò, không rõ rốt cuộc là trải qua dạng gì mà có thể đúc ra được một tồn tại kỳ lạ đến vậy.
Đi vào văn phòng, Đồ Nhĩ Tư lấy dấu ra đóng vào hợp đồng rồi đưa cho Tiếu Đát Phong ký tên, đột nhiên phát hiện ra gì đó, fanh ta nhìn về phía Chử Hiệt, hỏi cẩn thận, “Chử tiên sinh, ngài sao vậy?”
Chử Hiệt không đáp, đôi mắt cứ lặng lẽ dừng trên người Du Lệ.
Đồ Nhĩ Tư ngắm thứ màu xanh trên tay anh, cảm thấy hơi quen mắt, hỏi, “Đây là gì thế?”
Chử Hiệt vẫn không đáp.
Lúc này Du Lệ mới cười với Đồ Nhĩ Tư bảo, “Giấy ly hôn”
Đồ Nhĩ Tư:????
Tiếu Đát Phong chớp chớp đôi mắt nhìn nhìn hai người trẻ tuổi như tan vỡ tình cảm.
Chử Hiệt nhìn về phía Du Lệ với ánh mắt ấm ức và u oán, vẫn chìm đắm trong cảnh đã ly hôn thật sự với Tiểu Lệ Chi mà thấy sợ hãi.
Rõ ràng tối qua trên giường còn tình nồng mật ý mà.
Đồ Nhĩ Tư thì chấn kinh nhảy lên giống con thỏ vậy, cả người ngây ra sợ hãi, kêu lên thất thanh, “Gì? Hai người ly hôn rồi? Tiểu thư Du ngài muốn vứt bỏ đại nhân của chúng ta sao?”
Nghe thấy thế, Chử Hiệt trừng mắt liếc anh ta một cái, không nói thì không nói, vứt bỏ cái gì chứ?
Du Lệ đáp, “Không đâu, tuy ly hôn nhưng chúng tôi vẫn là bạn mà” Cô ra dáng khoan hồng độ lượng, “Nên biết nha, có nhiều vợ chồng sau khi ly hôn đều thành bạn đó, ít nhất chúng tôi vẫn là bạn”
Đồ Nhĩ Tư, “….” Chuyện này có gì khác chứ? Vẫn là bạn bè mà vẫn có thể là bạn trên giường được sao?
Đồ Nhĩ Tư liếc mắt nhìn cô một cái, nhạy bén nhìn thấy dấu vết cô giấu trong quần áo.
Không hiểu vì sao mà cô ấy lại cười đẹp đến thế, Đồ Nhĩ Tư lại cảm thấy rất lạnh.
Tiếu Đát Phong không nói gì, cứ yên lặng nhìn.
Đợi sau khi ông ta xong hợp đồng, Du Lệ nhận chìa khóa, tự mình dẫn ông ta đi nhận phòng số 105.
Du Lệ dẫn Tiếu Đát Phong đi rồi, ném lại Đồ Nhĩ Tư và Chử Hiệt ở đằng sau.
“Đại nhân” Đồ Nhĩ Tư gọi một câu.
Chử Hiệt quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt nhưng hơi thở trên người lại âm trầm vô cùng, đến ma khí không khống chế được bắt đầu xuất hiện, hóa thành từng vòng hình cung, phảng phất như sắp nổ tung lên vậy.
Đồ Nhĩ Tư suýt nữa thì khóc ròng, đáng sợ quá đi! Quả nhiên Ma long là kẻ tồn tại đáng sợ nhất thế giới!
May mà Đồ Nhĩ Tư không biết Ma Long chỉ thân phận Chử Hiệt, nếu anh ta biết bản thể vốn có là bia Mễ Nại Tư nữa thì chắc cả người anh ta sẽ ngất mất, chỉ hận cách xa anh ra thôi.
NHưng là một cấp dưới trung thành, Đồ Nhĩ Tư vẫn dũng cảm gọi anh, quyết định chia sẻ nỗi buồn, “Đại nhân, sao tiểu thư Du lại tự dưng muốn ly hôn với ngài thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Chử Hiệt, “…. Chắc là do  ta lừa cô ấy”
“Ngài lừa cô ấy cái gì ạ?”
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, bảo, “Ta lừa cô ấy rất nhiều…”
Đợi Đồ Nhĩ Tư nghe xong anh nói, cuối cùng cũng khẳng định, đáng đời bị ly hôn!
Tuy cảm thấy anh đáng lắm, nhưng Đồ Nhĩ Tư là một cấp dưới tốt bụng, rầu thối ruột với hai vị cấp trên, nên tự mình đưa ra mấy chủ ý với anh, bảo anh là lại truy đuổi vợ lần nữa, cũng nói như đinh đóng cột là, “Lúc trước khi ngài rời đi, tiểu thư Du đau lòng đến mức đêm nào cũng khóc không ngừng, Mễ Thiên Sư lo lắng sợ cô ấy làm ra chuyện ngốc gì, bảo tiểu thư Tô Loan tối nào cũng canh cô ấy…. Tiểu thư Du yêu ngài như thế, chắc chắn không nhẫn tâm rời bỏ ngài đi đâu”
Mặt Chử Hiệt lạnh tanh mà nghe, lúc nghe được câu cuối, xoay ngườu chạy vội đi.
**
Du Lệ dẫn Tiếu Đát Phong đi dạo một vòng, lúc dẫn ông ta về đến nhà đã thấy Chử Hiệt đột nhiên xông tới, ôm chầm lấy cô.
Sức anh cực lớn, dù hiện giờ là hình người, cũng không thể phủ nhận anh thật sự là một con rồng, sức lực cực lớn, ôm cô thấy hơi đau.
“Tiểu Lệ Chi, chúng ta kết hôn đi” Anh rầu rĩ nói, ôm chặt lấy cô không buông, bộ dạng vô cùng đau lòng.
“Không cần!” Du Lệ cự tuyệt không chút do dự, “Chúng ta vừa ly hôn xong”
“Cái đó không tính” Chử tiên sinh kiên trì nói, “Anh là Ma tộc, chỉ có hôn lễ Ma tộc chân chính mới có khế ước hiệu quả, hôn ước con người đối với chúng ta mà nói không có tác dụng ràng buộc”
“Có liên quan gì tới em đâu? Em có huyết thống nhân loại, em thừa nhận hôn ước nhân loại”
Chử tiên sinh, “…”
Sau khi bị Du Lệ đẩy ra, cả người Chử tiên sinh đột nhiên ảm đạm như mất đi ánh sáng, được nhiều ánh mắt đồng tình của tất cả đám yêu ma quỷ quái. NHưng thấy Du Lệ uy hiếp nhìn qua, họ bình tĩnh nhìn chỗ khác, nên làm gì thì làm đó, trông có vẻ rất bận rộn.
Hôm nay vẫn náo nhiệt như mọi ngày.
Nhóm ông bà lão hẻm Thanh Xuyên đã bận rộn từ sáng sớm, quyết định vẫn ăn thêm một ngày nữa, ăn xong lại tiếp tục hát tuồng, hoạt động. Còn những yêu ma quỷ quái khác thì giúp đỡ trong khả năng cho phép, cũng khiến hẻm Thanh Xuyên náo nhiệt một trận, cả ngõ nhỏ thoạt nhìn vô cùng hân hoan, nếu do thời tiết không đúng thì ai cũng tưởng hẻm Thanh xuyên đang ăn tết.
Dù là cái gì cũng không giống Uy Sắt, vẫn yên phận ngồi trong một góc chơi trò chơi, nói trống không vào đám đông.
Bà cô lúc nghe nói họ đã ly hôn, chấn động, lo lắng hỏi, “Sao lại ly hôn thế? Có phải là hiểu nhầm gì rồi không?”
Du Lệ hầm hừ đáp, “Đương nhiên là ly hôn rồi, ai bảo lúc trước anh ấy gạt cháu, hơn nữa anh ấy vẫn luôn gạt cháu ạ”
Bà Cô nhớ tới một năm trước lúc Chử Hiệt rời đi, Tiểu Lệ Chi khóc thê thảm đòi ly hôn, lập tức im lặng, nhìn về Chử Hiệt đang gục đầu đau thương mà chẳng giúp được gì, động viên anh cố gắng cưới lại vợ.
Ly hôn không quan trọng, vẫn có thể phục hôn mà.
Nhóm ông bà lão suy nghĩ cẩn thận vô cùng bình tĩnh bận rộn, không chen vào chuyện đám trẻ.
Tiếu Đát Phong vừa ký hợp đồng thuê nhà xong cũng được Du Lệ mời tới ăn cơm, nếu đã thuê phòng, cũng là hộ gia đình hẻm Thanh Xuyên, liên hoan hẻm Thanh Xuyên dĩ nhiên có thể tham gia.
Du Lệ giới thiệu với họ, “Vị này là tiên sinh Tiếu Đát Phong, sau này sẽ ở phòng số 105 hẻm Thanh Xuyên ạ”
Tiếu Đát Phong nhìn mọi người lộ ra nụ cười tươi, bảo, “Xin chào mọi người, tôi là Tiếu Đát Phong, hy vọng sau này đại gia đình chiếu cố nhiều hơn ạ”
Mọi người cùng nhìn anh ta một trận, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng nhìn không ra là dạng phi nhân loại gì, tự dưng thấy vi diệu.
Chắc không phải là một Ma tộc được ngụy trang thành con người nữa chứ?
NHưng có phi nhân loại nào lại hiền lành đến vậy không?
Mãi cho đến khi Mễ Thiên Sư dẫn Tô Loan tới, nhìn thấy Tiếu Đát Phong thì lúc đầu a một câu rồi trợn tròn mắt há hốc mồm.
Tiếu Đát Phong cười nhìn anh ta, nói nhẹ nhàng, “Thì ra các cháu cũng ở hẻm Thanh Xuyên này, ở đây đúng thật là một nơi rất tốt”
Mễ Thiên Sư phản ứng xong, vội vã hề hề bảo, “Ngài, sao ngài lại ở chỗ này? Nhóm Giang mỹ nữ và Hề lão đại có biết không ạ? Cái vị Nhiếp Tiếu Đát nhà các ngài đâu rồi?”
Nghĩ đến cái vị Nhiếp Tiếu Đát điên kia, Mễ Thiên Sư bất giác xì một câu, nhưng không hy vọng gã chạy tới làm loạn ở hẻm Thanh Xuyên, nếu không sẽ tẩn cho gã ngã lần này.
“Ta vừa từ cổ mộ ra, nghe bảo ở dây có thể thuê nhà nên tới” Tiếu Đát Phong cười nói, ra vẻ không rành thế sự.
Mễ Thiên Sư là một người có tâm tư cẩn trọng của người già cũng phải than lên, đây là lão tổ tông nhà ai đó, cứ thả ra như vầy có thật tốt không?
Anh ta không kìm lòng nổi nghĩ đến gì đó hỏi, “Ngài tới đây thuê nhà, có tiền không ạ?” Chẳng lẽ  lại dùng vật bồi táng sao? Nghĩ đến đây, Mễ Thiên Sư nhìn vè Đồ Nhĩ Tư với ánh mắt vi diệu, con ma này cái gì cũng dám thu nha.
Đồ Nhĩ Tư trong nháy mắt chột dạ vội nói, “Quả thật Tiếu Đát tiên sinh dùng một miếng ngọc để thuê nhà ạ”
Tiếu Đát Phong đứng ở đó, bộ dạng xuất trần thoát tục, không dính hồng trần, thấy mọi người nhìn tới, còn nở nụ cười đầy thiện ý giống Bồ Tát đáp lại.
Một đám yêu ma quỷ quái bị nụ cười của ông mà thu mắt lại, cảm thấy bản thân  thật có tội.
A a a, nhân vật thần tiên từ chỗ nào tới vậy, cứ thiện lương như thế, chẳng phải là càng tôn thêm cho bầy yêu ma quỷ quái là tà ác dơ bẩn hơn sao?
Mãi sau này họ mới biết được cái nhân vật thần tiên đó mới là tà ác dơ bẩn nhất.
Lúc chạng vạng, Giang Úc Linh và Hề Từ cũng ôm con trai một tuổi của họ tới.
Giang Úc Linh và Hề Từ về đế đô từ nửa năm trước, nghe bảo Du Lệ đã về, nên dành thời gian nửa ngày tới, ai ngờ đến hẻm Thanh Xuyên lại thấy lão tổ tông nhà mình.
“Sao ngài lại ở chỗ này thế ạ?” Giang Úc Linh kinh ngạc hỏi.
Tiếu Đát Phong đáp, “Ta muốn ra xem thế giới một ngàn năm sau thế nào”
Giang Úc Linh mấp máy miệng bảo, “Ngài hẳn là nên bảo cháu một tiếng ạ, cháu sẽ tìm phòng ở cho ngài”
Tiếu Đát Phong lắc đầu, nhìn đám yêu ma quỷ quái ở cùng hẻm Thanh Xuyên, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, “Không cần, chỗ này rất thú vị”
Chỗ thú vị thì rất nhiều nha, con người thế mà cũng có thể ở chung hòa bình với yêu ma quỷ quái, ở thời đại ông, vốn không cách nào tưởng tượng cho nổi.
Nhưng hiện giờ lại là hiện thực. Thế giới này quả nhiên rất thú vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.