Lúc Du Lệ thu kiếm lại, đám tiểu ma vật bị tàn sát chẳng còn con nào, hơn một nửa đều bị cô tiêu diệt sạch, thi thể ma vật rơi xuống chất thành đống, mùi máu tươi ngập trời, ở con ngõ nhỏ đèn đường âm u này, trông cảnh này cực kỳ kinh khủng, đám người đang co rúm trong góc kia không kìm được nôn.
Chỉ có giống cái cô thì không sao rồi, tay rung lên, vẩy kiếm gỗ đào dính máu ra, nhìn không có chút dấu vết nào luôn.
Cô cầm kiếm đứng đó, trên mặt lạnh tanh, y như ma nữ, đẹp đến bức người, Luda dù ở trong giới giải trí biết không ít người đẹp, vẫn bị cảnh này làm cho kinh diễm, càng chưa nói đến đám người được cứu cạnh đó, cho dù hoàn cảnh chung quanh có máu tanh âm u cỡ nào, vẫn khiến họ nhìn không rời nổi mắt.
Phát tiết xong, Du Lệ thấy tinh thần khá hơn, cũng không thấy khó chịu gì cả, hỏi Luda, “Sao lại thế?”
“Như cô thấy đó” Luda thu lại súng bạc, bất giác nhìn cô tìm tòi nghiên cứu.
Lần trước ở nước Y, anh ta đã phát giác ra cô đột nhiên vô cùng lợi hại, lần này chính mắt thấy sức chiến đấu của cô, mới phát hiện ra bản thân đã xem nhẹ thực lực của cô rồi.
Là một người bình thường, cho dù cô có rèn luyện tới mức nào, cũng không rèn được đến trình độ này đi?
Du Lệ ngang tàng đứng đó, lãnh đạm nhìn anh ta đi đến đám người kia.
Cũng không rõ anh ta nói gì mà thần sắc đám người đó hoảng hốt rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134143/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.