Vừa tới hẻm Thanh Xuyên, Du Lệ đã phát hiện ra hẻm Thanh xuyên thay đổi hoàn toàn.
Vẫn con đường đó, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, mặt đường gồ ghề đã được tu sửa phẳng, từng góc bẩn đã được quét tước sạch sẽ, thậm chí ở trong các góc còn xây thành từng góc hoa nhỏ, đổ đất lên, trồng đủ các loại hoa, vừa đơn giản lại vừa đẹp mắt.
Đèn đường cũng thay mới hẳn, cứ mỗi khúc quanh co đi lại sáng như ban ngày, đèn đường vẫn chưa sáng nhưng lại khiến người ta cảm thấy cả tối toàn bộ hẻm nhỏ cũng vô cùng sáng sủa.
Trừ những thứ đó, mặt tường loang lổ cũng được cạo đi quét lớp sơn mới, màu sắc tường phù hợp với các góc khúc.
Vẫn là con ngõ nhỏ ngập tràn hơi thở cổ xưa, mà không còn cũ nát mốc meo nữa, lại vô cùng rực rỡ tràn ngập sức sống.
Thỉnh thoảng lại nhìn thấy có công nhân đang đi ra đi vào những ngôi nhà không người trang trí, họ mặc đồ lao động dính đầy mồ hôi và bụi, tinh thần rạng rỡ, cánh cửa mở rộng nghe thấy từng tiếng leng keng vang vang từ trong phòng.
Du Lệ đi qua, càng thêm tán thưởng năng lực công tác của Đồ Nhĩ Tư.
Đi tới chỗ sâu nhất trong hẻm Thanh Xuyên, Du Lệ nhìn quanh bốn phía, tự dưng bảo, “Những công nhân đó đều là người thường cả, họ tiến vào… không sao đó chứ?”
Tuy cô nói rất khéo léo, Chử Hiệt nghe lại hiểu ý cô, bảo, “Không sao, có Đồ Nhĩ Tư để ý rồi”
Đồ Nhĩ Tư là Ma tộc, tuy thực lực không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134103/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.