Lúc trở lại trấn nhỏ, trấn nhỏ yên ắng, chẳng khác gì lúc họ rời đi cả. Nhưng lúc có mấy động vật gào thét đuổi theo một con quỷ qua trước mặt, thứ yên tĩnh đó cũng chẳng liên quan tới hiện tại tý nào.
Du Lệ ngơ ra nhìn mấy động vật xông lên ào ào, bổ nhào lên người con quỷ kia, cùng đánh đồng loạt khiến hồn phách con quỷ kia không chịu nổi mới dùng dây thừng trói lại. Mấy động vật dùng dây trói người thì có vẻ hơi khó, nhưng không sao hết, ngậm dây thừng trong miệng, chỉ vòng vài vòng đã trói con quỷ đó thành bánh chưng, chẳng cách nào trốn nổi.
Hành động nhanh nhẹn ấy khiến Du Lệ không kìm được lại nghi ngờ đám tiểu yêu này chắc thường xuyên vẫn làm chuyện như thế.
Dĩ nhiên cô vẫn lần đầu nhìn thấy cảnh quỷ có thể dùng dây thừng trói được, có vẻ rất mới lạ.
Bé Báo Tuyết ngoan ngoãn nằm cuộn tròn ấm áp trong lòng Du Lệ nhìn thấy các bạn nhỏ trang trại, nhảy ra khỏi ngực cô, nhào tới nhóm động vật nhỏ kia.
(Ô A Tuyết đã về rồi!)
(Còn có cả chị Lệ Chi nữa!)
(Thế Nhạc Chính Vương đâu rồi?)
….
Cả nhóm tiểu yêu cứ mồm mép liến thoắng hỏi han, Báo Tuyết nhảy lên lưng Bạch Lộc, ngó nghiêng liếc nhìn con quỷ bị trói gô kia, giọng mềm mại ngọt ngào, (Nhạc Chính Vương vẫn ở trong rừng, vẫn chưa có về. Các anh đang làm cái gì thế ạ?)
Du Lệ cũng cong người, cười hỏi, “Các em đang làm gì thế? Tình hình ở đây ổn chứ?”
Nhóm tiểu yêu như đã rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134097/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.