Nghe Du Lệ hỏi, Chử tiên sinh và Nhạc Chính Tước cùng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cô, trong tay vẫn cầm cá khô nhỏ.
Du Lệ nhìn tới mức khóe mắt giật giật, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy bộ dạng một yêu một ma chẳng đáng tin. Nhưng cô vẫn quyết định chọn tin tưởng họ chút, đặc biệt là Nhạc Chính Vương thế mà có thể chạy tới Ma Cảnh chiếm vị trí chủ nhân, thâm ý bên trong tuy cô không rõ nhưng lại biết thân phận Nhạc Chính Vương không đơn giản.
Chử Hiệt vẫn im lặng như trước, chậm rãi dùng khăn lau tay.
Nhạc Chính Tước liếc ngắm Chử Hiệt một cái, thấy anh thờ ơ đành bảo, “Thật ra không có gì, đoán chừng là lực lượng nào đó của Ma Cảnh này khiến chúng mất đi lý trí thôi” Nói xong, Nhạc Chính Tước lại nhìn cô cười, cười tươi rạng rỡ, “Tiểu thư Du đừng để ý, dù sao cũng chẳng có chuyện gì lớn cả”
Du Lệ nhìn anh ta không nói gì.
Chử Hiệt lau khô tay, thò tay kéo Du Lệ lại bảo, “Dẫn em đi dạo lâu đài”
Du Lệ đang có chuyện muốn hỏi anh, vui vẻ đồng ý, nói với Vân Thố, “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, rảnh tôi lại tới thăm anh”
Vân Thố xị mặt, kích động đồng ý, mắt trông mong nhìn nữ thần rời đi, đến mức Ma tộc đi cạnh bị anh ta phớt lờ đi.
Thấy người đi rồi, mà anh ta vẫn cứ nhìn mãi, bộ dáng mong chờ, Nhạc Chính Vương thấy thế thò tay gõ đầu cấp dưới một cái, xì bảo, “Người ta đều có chồng rồi, cậu có thích cũng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134080/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.