Có vô số ma thú chạy vội trong rừng, chúng điên cuồng chạy tới một nơi cần tới.
Vân Thố và Sói Tuyết đã sớm phát hiện ra dị thường, dẫn theo Du Lệ rời khỏi nơi đang ở, chạy đến nơi cao hơn, ngắm nhìn cảnh rừng núi trong đêm.
Nhìn về phía khu rừng chẳng có cuối kia, có vô số ma thú từ xa ào tới, đôi mắt chúng lấp lánh phát sáng trong đêm, như những ngôi sao di động điểm xuyết trong màn đêm, càng khiến cho không khí thêm khủng bố,.
Vân Thố vung cánh tay tóm lấy một con chim lao từ trên trời xuống, vặn gãy cổ ném nó ra xa.
Sói Tuyết đồng thời cũng chộp lấy một con ma thú lợn rừng, cố gắng tránh đám ma thú đang ào ào từ bốn phương tám hướng tới đây.
Tuy những ma thú này không có ý công kích, nhưng khí thế thẳng tiến không lùi ấy cùng với việc đâm đầu vào cây, đâm vào núi, vẫn khiến cho họ thêm vô số phiền toái. Là loài yêu có được lý trí con người, họ không cách nào chạy đội theo số đông mà đi, liền bị coi nhưng một chướng ngại vật, chỉ cần những ma thú đó đi qua thì coi như là chướng ngại vật bị diệt hoàn toàn.
Giống như thú triều vậy.
Nơi nào thú triều đi qua thì ở đó cây lớn bật gốc, núi đá bị đâm nát, toàn bộ thế giới như một núi băng bị phá vậy.
Du Lệ ngồi trên lưng Sói Tuyết, nhìn thảm trạng cảnh rừng mà đầu tê đi.
Những ma thú nổi điên đó khiến cô nhớ tới khu rừng săn thú ở A Trát Bỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134077/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.