Cảnh quay này phải quay từ ban ngày đến tận đêm, mãi cho tới tận khuya mới quay xong.
Không chỉ có những diễn viên dưới ánh đèn quay đến mệt mỏi mà nhân viên công tác cũng mệt y chang, không có cả tâm tư để ăn khuya nữa, khi kết thúc công việc thì cũng đi nghỉ luôn.
Du Lệ cũng mệt mỏi tới chết, cuối cùng sau khi quay xong, tinh thần thả lỏng, cả người suýt nữa thì mềm nhũn ngã xuống.
“Cẩn thận”
Hướng Tu Vinh đúng lúc đứng cạnh, thấy thế thò tay ra đỡ tay cô, quan tâm hỏi han cô, “Tiểu thư Du, cô không sao chứ?”
Du Lệ cười một cái với anh, “Cảm ơn, tôi không sao”
Hướng Tu Vinh thấy sắc mặt cô hơi tái, gương mặt dù trang điểm có tinh xảo cỡ nào cũng không giấu nổi, cứ nghĩ phải quay chụp liên tục mười mấy giờ liền, cô hẳn rất mệt, nhưng mỗi lần đứng dưới máy quay, lúc nào cũng có bộ dạng tinh thần rạng rỡ, cứ như không biết mệt vậy, mãi cho đến khi quay xong, mới thấy chút manh mối.
Cô quả nhiên rất chuyên nghiệp, cũng rất cố gắng, khác hẳn những cô gái yêu kiều khác vậy.
Du Lệ sau khi lễ phép cảm ơn đang định đẩy tay anh ta ra, thì bất ngờ có một cái tay ôm lấy eo cô, đón lấy cô từ trong tay Hướng Tu Vinh. Cô quay đầu nhìn lại đúng lúc thấy bên sườn mặt tuấn mỹ của Chử Hiệt, dưới ánh đèn sáng rực rỡ, làn da tinh tế không chút tì vết, đến những cô gái nhỏ cũng đều ghen tị.
Chử Hiệt nhìn về phía Hướng Tu Vinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134053/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.