Ngủ một giấc dậy, mặt trời ngoài cửa đã ngả về Tây. Du Lệ ngáp một cái bò dậy, nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ cách đó không xa.
Ánh hoàng hôn rơi xuống trên người anh, làm nổi lên hình dáng khuôn mặt anh, mái tóc màu đen dưới ánh mặt trời tựa như bóng đêm vậy, nửa bên mặt thì bình thản mà lãnh đạm, cả người thẳng tắp, cánh tay đặt hờ hững trên bàn, lộ ra tư thế hững hờ không quan tâm.
Trong phút chốc, Du Lệ chợt hoảng hốt tưởng họ vẫn còn ở Ma Cảnh, Chử Hiệt vẫn là Ma tộc có tính cách hơi phóng đãng kia.
“Chử Hiệt?” Cô cất giọng gọi nhẹ nhàng.
Nam nhân bên cửa sổ quay đầu nhìn lại, mặt anh thấm đẫm ánh mặt trời, cô nhìn không rõ mắt anh, chỉ nghe được tiếng anh ừm một cái, rồi nhảy từ trên cửa sổ xuống, đi tới trước giường.
Du Lệ ngồi ở trên giường, ngửa đầu nhìn anh.
Đôi mắt xanh băng của người đàn ông in bóng hình cô vừa tỉnh ngủ tóc rối tung lên, chẳng giống nữ thần chút nào.
Nhưng trước đó chưa kết giao, cô đã không giữ hình tượng nữ thần trước mặt anh rồi, Du Lệ cũng không muốn duy trì, mình thế nào thì cứ thế đó đi.
Cô tin rằng, dù là phụ nữ xinh đẹp thì lúc vừa ngủ dậy, hình tượng khỏi phải bàn.
“Anh sao thế?” Du Lệ hỏi theo bản năng.
Thần sắc Chử Hiệt hơi ngưng lại, bảo, “Không sao, em ngủ cả ngày rồi, đã đói chưa?”
Nghe anh nói thế, Du Lệ cảm thấy lúc này rất đói, lấy di động ra xem, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134050/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.