Du Lệ ngồi trên sofa, mở tờ giấy nhỏ mà cô gái tên Nydia kia âm thầm nhét vào tay cô ra xem.
Trên tờ giấy nhỏ có viết một hàng chữ tiếng Anh, chữ viết qua loa, cứ như viết vội vậy, ý là ba giờ sáng mai cô đi tới chỗ nào đó, hy vọng cô nhất định tới.
Du Lệ nhìn một lát rồi tiện tay ném nó đi, ngồi trên sofa nhìn chằm chằm đá quý trên tường trong phòng đến ngây ra.
Một người ở mãi trong phòng rất chán, chỗ này chẳng có internet, chẳng có điện thoại, đến một người ở cùng nói chuyện với cô cũng chẳng có.
Vì không có Chử Hiệt, Du Lệ cảm thấy mất hứng khi đi một mình ra ngoài đối mặt với Ma tộc lâu đài, nên quyết định lên giường ngủ.
Lúc đang ngủ mơ màng, cô cảm giác có người đè lên mình, bừng tỉnh trong giấc ngủ mơ, vừa mở to mắt thì thấy ánh sáng chói mắt của đá quý trên tường, Du Lệ chạm phải một đôi mắt vàng sáng rực.
“Chử Hiệt?” Cô gọi một câu mơ hồ, buồn ngủ mơ màng đẩy đẩy anh, “Đừng làm loạn, ngủ đi”
Chử Hiệt không nói gì, mà cứ hôn môi hôn mặt cô mãi, hơi thở dần trở nên thô nặng đầy nguy hiểm.
Du Lệ chợt tỉnh ngủ trong nháy mắt, hai mắt trợn to, vội vàng kêu lên, “Chử Hiệt…. A!”
Cô kinh hãi kêu lêu nho nhỏ, một khối thịt non mịn trên cổ bị anh ngậm nhẹ, cũng không đau, nhưng cái loại đau tê dại nhỏ ấy lại khiến cô không cách nào coi thường được, cả người không kìm được run rẩy, càng hoảng loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134037/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.