Lúc ra khỏi phòng nghỉ, Du Lệ phát hiện ra phía chân trời xuất hiện màu sắc sương xám, hắc ám rút lui, trời cũng sắp sáng. Cô nhìn giờ, không ngờ đã sáng, tự dưng thế mà khốn đốn mất cả tối.
Những người khác cũng giật nẩy mình, nhớ lại chuyện đêm qua, cảm thán nhiều, ngoài mấy kẻ có tính xấu thích chuyện thần quái không đổi ra, những người khác đều hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối không cần làm cái chuyện tự tìm đường chết thế này nữa, thêm nữa dù không xa thì cũng cách cho thật xa vào.
Tôn Thừa Duệ hạ giọng thì thào, “Nếu không có Chử tiên sinh, chúng ta cũng sẽ không đi tìm đường chết như thế đâu”
Nói cho cùng cũng đúng là Chử Hiệt đã khiến họ thấy tự tin và can đảm tìm đường chết, nếu là những người khác thì họ cũng sẽ không tìm đường chết như thế.
Vừa ra khỏi phòng nghỉ, đã thấy Vân Nhã Nhiên dẫn theo Tả Đằng tới.
Vân Nhã Nhiên nhìn thấy họ, không phát hiện ra điều gì khác lạ, thở phào, hỏi dò, “Tất cả thuận lợi hết chứ?”
Lại phát hiện ra một nữ thiên sư trẻ tuổi xinh đẹp nữa, hai mắt đám thanh niên Tôn Thừa Duệ sáng lên, chẳng lẽ muốn thành thiên sư cũng phải nhìn nhan sắc đó sao?
Tâm tình Lâu Duyệt phức tạp, liếc liếc nhìn Chử Hiệt một cái, đành bảo, “Hết thảy thuận lợi cả”
Thực tế thì quá thuận lợi, họ chẳng cần ra tay đã giải quyết xong. Trải qua nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như thế, gặp chuyện sống chết trong gang tấc không ít, nhưng nhiệm vụ lần này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134015/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.