Trên cánh đồng hoang dã, có một chiếc xe ngựa lao điên cuồng, đằng sau xe ngựa là một đám kỵ binh truy đuổi, khiến bụi bốc lên mù mịt, nhìn cảnh tượng rất khủng.
Sau khi đã quen với cơn xóc nảy trên xe, Du Lệ cuối cùng cũng ổn định cả người, xốc màn xe lên nhìn đám kỵ binh truy đuổi kia, trong lòng chợt thấy lo lắng.
“Anita, thế nào rồi?” Marisa túm chặt vách xe ổn định người hỏi kinh hoàng.
“Có nhiều truy binh lắm” Du Lệ đáp nặng nề.
Marisa càng kinh hoảng, “Vậy, vậy phải làm sao đây? Chúng ta có bị những người ngoài hành tinh này bắt về không?” Khái niệm người ngoài hành tinh ăn thịt người đã ăn sâu trong lòng cô ta, cô ta chẳng có cảm tình chút nào với người ngoài hành tinh đó cả.
Du Lệ không đáp, vì cô cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ đành nhìn Chử Hiệt và Đồ Nhĩ Tư vậy.
“Mễ pi”
Như cảm giác được lo lắng của cô, Cục lông tròn dùng hai móng vuốt nhỏ bám vai cô, cất tiếng kêu “mễ pi” mềm mại, khác hẳn tiếng “meo meo” lúc trước.
Marisa trợn tròn mắt, “Mèo ngoài hành tinh mà kêu vậy à? Sao lại chẳng giống tiếng kêu meo meo thế nhỉ?’
Du Lệ không để ý cô ta, cố gắng gỡ hai móng vuốt của Cục Lông tròn bám trên quần áo cô ra ôm vào lòng, xoa xoa đầu nó, trong lòng bị tiếng “mễ pi” làm cho ngọt ngào, đột nhiên hiểu ra vì sao những người nuôi mèo lại yêu mèo như mạng đến thế.
Một sinh vật mỏng manh dễ vỡ như thế, đâu nhẫn tâm mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1133989/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.