Đúng lúc Đồ Nhĩ Tư run như cầy sấy, cứ tưởng mình lại chọc cho vị lão đại này tức giận, điện thoại Du Lệ vang lên.
Cô nhìn trên mặt điện thoại, thần sắc hơi cổ quái, nhưng vẫn nhận, đầu bên kia truyền tới tiếng của Luda, “Anita, Chử tiên sinh có ở đó không? Đêm nay anh ấy vẫn đi lầu bốn chứ?”
Tuy không phát ra loa ngoài, nhưng thính lực Ma tộc không giống bình thường, trước tiên Đồ Nhĩ Tư nghe ra tiếng người qua điện thoại đó là cha xứ đáng ghét, trên mặt lộ ra sắc mặt chán ghét, không kìm được lại liếc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của người đàn ông kia.
Du Lệ quay đầu nhìn Chử Hiệt, “Luda hỏi anh, đêm nay anh có đi lầu bốn không?”
Chử Hiệt lấy khăn giấy lau tay bảo, “Đi”
Du Lệ nói ý của anh cho Luda một tiếng, rồi gác máy, sau đó nhìn về phía Đồ Nhĩ Tư.
Đồ Nhĩ Tư là một con ma vô cùng thấu hiểu lòng người, thấy cô nhìn qua, đã rõ ý cô, vội nói ngay, “Các ngài yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện ở đây cho đại nhân Tắc Long biết đâu ạ”
Tuy anh ta không chủ động nói, nhưng cũng không lừa được đại nhân Tắc Long, rốt cuộc tai mắt đại nhân Tắc Long không chỉ mình anh ta, Đồ Nhĩ Tư là một người khéo léo, không dám làm hỏng chuyện, lại không muốn đắc tội hai bên, cần thiết thì lựa chọn một bên là tốt nhất.
Nghĩ cũng biết, Ma tộc và quỷ hút máu cùng làm ra chuyện này, tất không dễ từ bỏ. Nhưng yểm ma lầu bốn đã khiến Giáo Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1133979/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.