Du Lệ trầm mặc một lúc vẫn quyết định ủng hộ anh. Hai người vừa thiết lập quan hệ, với quyết định của anh cô thấy không nên can thiệp quá sâu.
Cô nghe bảo, đàn ông muốn tiến bước thì để cho anh ấy thoải mái, không nên ngăn cản.
Nhưng vẫn nên hỏi rõ chuyện tốt hơn, “Là làm thêm việc Giáo Đình ư?”
Chử Hiệt gật đầu.
“Có gặp nguy hiểm không ạ?” Cô lo lắng hỏi.
Chử Hiệt ngẫm nghỉ bảo, “Với anh mà nói, không tính là gì”
Du Lệ có vẻ tự tin mù quáng với anh, nghe anh nói thế, bất giác thở phào, rồi lại hỏi thời gian anh làm thêm.
“Dĩ nhiên là đêm rồi, hủy một bức tranh giá năm trăm” Chử Hiệt đáp, anh nhớ lúc trước tra việc và tiền lương trên điện thoại, cảm thấy giá tiền này cũng tạm, chỉ cần hủy mấy bức tranh, bằng một tháng tiền lương của người bình thường. Mặc dù chút tiền lương này quả thật chẳng đủ anh ăn.
Ai ngờ Du Lệ lại phẫn nộ vô cùng, “Giá tiền này quá thấp đó, đúng là người giàu nghiền ép kẻ nghèo mà, ít nhất cũng phải trả một ngàn tiền vàng”
Những yểm ma bị phong ấn trong tranh trên lầu bốn đó vô cùng nguy hiểm nha, muốn hủy một bức không dễ, một tháng qua, mấy người Luda hợp tác khó khăn lắm mới hủy được có năm sáu bức thôi. Chuyện nguy hiểm vậy rõ ràng chỉ trả năm trăm đồng một bức quá là kẹt xỉ, thế mà cũng dám bảo mình là siêu sao quốc tế tốt sao?
Giờ phút này Du Lệ thầm mắng Luda. Chử Hiệt suýt nữa thì dùng điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1133974/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.