Nghiên Vũ tức giận đến mức đập phá đồ đạc trong phòng, tiếng vang lớn khiến cả nhà giật mình. Cô ta hét lên, ném mọi thứ có trong tầm tay ra khỏi tủ và bàn.
- Sao lại có thể như vậy được? Tại sao cô ta vẫn còn ở đó? -Nghiên Vũ gào lên, cơn giận dữ khiến gương mặt cô ta trở nên méo mó.
Bà Nghiên bước vào phòng, cố gắng dỗ dành con gái.
- Bình tĩnh lại, Nghiên Vũ. Con làm thế này chẳng giải quyết được gì cả. - Bà nói, giọng dịu dàng nhưng đầy lo lắng. - Con phải cẩn thận hơn trong mọi hành động. Việc đuổi Đới Mẫn Giai đi không dễ dàng như con nghĩ đâu.
Nhưng Nghiên Vũ không nghe, cô ta tiếp tục đập phá, ném một chiếc lọ hoa xuống đất làm nó vỡ tan tành.
- Mẹ không hiểu! Tất cả mọi người đều đang chống lại con! Ngay cả cha cũng không ủng hộ con! Rõ ràng con mới là người biết anh Kỳ Xuyên trước cô ta mà. - Cô ta hét lên, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Đúng lúc đó, ông Nghiên trở về nhà. Thấy trên lầu ầm ĩ, ông tiến lên và bước vào phòng, gương mặt đầy vẻ giận dữ khi dưới chân toàn là các mảnh vỡ.
- Đủ rồi, Nghiên Vũ! - Ông quát, giọng nghiêm khắc vang vọng khắp căn phòng. - Con nghĩ rằng con có thể làm chuyện xấu mà không bị phát hiện sao? Con che giấu quá tệ. Tất cả những gì con làm đều đã bị phơi bày. Con đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến gia đình chúng ta và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-yen-chi-moi-dem/3578009/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.