Hoắc Kỳ Xuyên đưa Đới Mẫn Giai đến công ty, và cả hai vẫn giữ kín mối quan hệ của mình. Khi đến gần công ty, cô yêu cầu anh đậu xe ở một khúc vắng để cô có thể tự mình đi bộ vào, tránh bị người khác phát hiện. Anh quay sang cô, ánh mắt anh đầy sự trêu chọc và tò mò.
- Khi nào anh mới được em cho danh phận đây? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
Đới Mẫn Giai bật cười, đôi mắt lấp lánh sự yêu thương. Cô rướn người hôn anh nhẹ nhàng rồi nói:
- Hãy kiên nhẫn, Kỳ Xuyên. Sẽ có ngày đó.
Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, gật đầu đồng ý. Đới Mẫn Giai bước ra khỏi xe và đi bộ về phía công ty. Tuy nhiên, cô đột nhiên cảm thấy có rất nhiều ánh mắt dòm ngó và chỉ trỏ về phía mình. Sự khó chịu và ngờ vực dâng lên trong lòng cô, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, bước nhanh vào thang máy.
Khi Đới Mẫn Giai vào đến văn phòng, không khí căng thẳng và những cái nhìn đầy tò mò vẫn không giảm bớt. Cô ngồi xuống bàn làm việc, cố gắng tập trung nhưng không thể xua tan cảm giác bất an. Mễ Tinh bước vào với vẻ mặt lo lắng.
- Mẫn Giai, em đã xem trang công ty sáng nay chưa? - Mễ Tinh hỏi, giọng chị ấy đầy lo ngại.
Đới Mẫn Giai lắc đầu, trái tim cô đập nhanh hơn:
- Chưa, có chuyện gì vậy chị?
Mễ Tinh lấy điện thoại ra, mở trang công ty và đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-yen-chi-moi-dem/3578005/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.