Đới Mẫn Giai chạy hối hả qua các hành lang vắng lặng, tìm đường thoát khỏi kẻ đồi bại đang đuổi theo mình. Phía sau lưng, cô vẫn nghe thấy tiếng chửi rủa của tên quản lý sale và tiếng bước chân huỳnh huỵch nặng nề của ông ta. Đúng lúc cô sắp ngã quỵ vì mệt mỏi và hoảng loạn, Hoắc Kỳ Xuyên xuất hiện, ánh mắt lo lắng và quyết tâm. Anh nhanh chóng ôm lấy cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô.
- Mẫn Giai, em không sao chứ? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, giọng anh đầy lo lắng, nhất là khi anh nhìn thấy quần áo của cô xộc xệch, không ngay ngắn.
Đới Mẫn Giai ôm chặt lấy anh, nước mắt lăn dài trên má.
- Ông ta... ông ta đã cố sàm sỡ em. - Cô thổn thức.
Hoắc Kỳ Xuyên cảm thấy cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Anh nhìn quanh, nhưng quản lý sale đã biến mất vào bóng tối. Anh biết rằng không thể để chuyện này xảy ra thêm một lần nữa.
- Em an toàn rồi, anh ở đây. - Anh nói, giọng đầy quyết tâm.
Hoắc Kỳ Xuyên dẫn Đới Mẫn Giai vào phòng làm việc của mình, để cô ngồi xuống ghế và đưa cô một ly nước.
- Em cần nghỉ ngơi, không cần phải sợ nữa. - Anh trấn an cô.
Đới Mẫn Giai ngồi xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn vào đôi mắt Hoắc Kỳ Xuyên, cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của anh.
- Em thật sự không biết phải làm sao nếu không có anh. - Cô nói, giọng nghẹn ngào.
Hoắc Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-yen-chi-moi-dem/3578003/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.