Ngày hôm sau, khi Đới Mẫn Giai vừa bước xuống khỏi chung cư, cô thấy Hoắc Kỳ Xuyên đang đứng đợi mình bên dưới. Anh mặc bộ vest lịch lãm, đôi mắt sáng ngời và nụ cười ấm áp. Cô cảm thấy ngạc nhiên và không biết phải làm gì. Hoắc Kỳ Xuyên tiến lại gần, giọng nói trầm ấm:
- Chào buổi sáng, Mẫn Giai. Anh muốn mời em đi ăn sáng.
Đới Mẫn Giai định tìm cớ từ chối, nhưng Hoắc Kỳ Xuyên nhanh chóng tiếp lời:
- Anh biết hôm nay em có nhiệm vụ khảo sát các cửa hàng của công ty. Anh cũng đang có ý định đó, nên anh muốn cùng nhân viên ăn sáng và sau đó làm việc cùng nhau.
Đới Mẫn Giai im lặng, việc anh nói không hề sai khiến cô không thể từ chối. Cô cũng không muốn cả hai sẽ suốt ngày tránh mặt nhau ở công ty, nếu có cơ hội để thoải mái trở lại thì cô cũng không ngại ngùng gì. Cô mỉm cười:
- Được thôi, nếu anh đã quyết tâm như vậy.
Khi Đới Mẫn Giai và Hoắc Kỳ Xuyên bước vào quán ăn, anh ngay lập tức dẫn cô đến một bàn gần cửa sổ, nơi có ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào. Anh lịch sự kéo ghế cho cô, rồi ngồi đối diện, tạo nên một không gian thoải mái và ấm cúng.
- Em thích ăn gì vào buổi sáng? - Anh hỏi, ánh mắt dịu dàng và quan tâm.
Đới Mẫn Giai ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào, nhưng Hoắc Kỳ Xuyên đã nhanh chóng nói tiếp:
- Anh nhớ em từng nói thích ăn nhẹ buổi sáng để có năng lượng cho cả ngày dài. Anh nghĩ bữa sáng này sẽ hợp với em.
Anh nhanh chóng gọi một phần bánh mì ốp la với pate và một ly nước cam cho cô. Khi thức ăn được mang ra, Đới Mẫn Giai thấy sự tinh tế trong cách lựa chọn của Hoắc Kỳ Xuyên. Bánh mì giòn rụm, trứng ốp la vàng óng và pate thơm lừng, cùng với ly nước cam tươi mát.
- Em thử xem, có vừa miệng không. - Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, ánh mắt chăm chú theo dõi phản ứng của Đới Mẫn Giai.
Cô nếm một miếng bánh mì, cảm nhận được hương vị tuyệt vời:
- Rất ngon, anh thật sự rất tinh tế.
Anh cười:
- Anh chỉ muốn em có một bữa sáng thật ngon và thoải mái. Anh biết em thích ăn những món nhẹ nhàng để khởi đầu ngày mới một cách tốt đẹp.
Trong suốt bữa ăn, Hoắc Kỳ Xuyên luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Anh nhận ra rằng Đới Mẫn Giai thích thêm một chút tiêu lên trứng, nên anh nhẹ nhàng lấy lọ tiêu và rắc lên món ăn cho cô. Khi thấy cô nhăn mặt vì bánh mì hơi khô, anh nhanh chóng gọi thêm một ít bơ để bánh mì thêm mềm mịn.
- Uống nước cam đi, để giải khát. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, đẩy ly nước cam về phía cô.
Đới Mẫn Giai cảm thấy sự quan tâm của anh thật ấm áp và chân thành. Anh không chỉ chăm sóc cô một cách tinh tế mà còn làm cho cô cảm thấy mình được trân trọng.
- Anh cũng gọi món gì đi chứ? - Cô hỏi, cảm thấy mình cũng nên đáp lại sự quan tâm của anh.
Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười:
- Anh chỉ cần một cốc cà phê đen thôi. Anh không muốn em phải chờ lâu.
Khi phục vụ mang cà phê ra, Hoắc Kỳ Xuyên kiểm tra lại kỹ càng từng chi tiết, đảm bảo rằng mọi thứ đều hoàn hảo. Anh nhìn Đới Mẫn Giai với ánh mắt tràn đầy yêu thương:
- Anh muốn em có một bữa sáng thật ngon và thoải mái.
Trong suốt bữa ăn, Hoắc Kỳ Xuyên luôn giữ một khoảng cách vừa phải nhưng đầy quan tâm. Anh không quên hỏi thăm Đới Mẫn Giai về công việc và những dự án cô đang thực hiện. Cô cảm thấy anh thật sự lắng nghe và quan tâm đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của cô.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Hoắc Kỳ Xuyên nhìn Đới Mẫn Giai và nói:
- Mẫn Giai, anh muốn chính thức theo đuổi em cho đến khi em chấp nhận anh.
Câu nói của Hoắc Kỳ Xuyên khiến Đới Mẫn Giai ngạc nhiên và lúng túng. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ ậm ừ rồi cúi đầu nhìn xuống đĩa bánh mì. Nhưng trong lòng, cô cảm nhận được sự chân thành và tình cảm từ anh, điều mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai trước đây.
- Anh không cần em phải cho anh câu trả lời ngay lập tức. Anh tôn trọng quyết định của em.
- Tôi…
Đới Mẫn Giai liếm môi, đành nuốt câu từ chối vào trong bụng, một phần muốn giữ vững khoảng cách với Hoắc Kỳ Xuyên, một phần khác tiếc nuối với người đàn ông làm tim cô rung động này.
Kết thúc bữa ăn, Hoắc Kỳ Xuyên mở cửa xe cho Đới Mẫn Giai, giúp cô thắt dây an toàn. Sự gần gũi khiến nhịp đập của trái tim cả hai hòa quyện vào nhau.
Bữa ăn kết thúc, cả hai lên xe và bắt đầu cuộc khảo sát các cửa hàng. Trong suốt chuyến đi, Đới Mẫn Giai cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm của Hoắc Kỳ Xuyên qua từng cử chỉ, từng lời nói. Anh luôn đảm bảo rằng cô thoải mái, giúp cô khi cần và lắng nghe mọi ý kiến của cô.
Mỗi khi cô định từ chối hay né tránh, Hoắc Kỳ Xuyên lại kiên nhẫn, dịu dàng thuyết phục cô bằng tình cảm chân thành. Cô không thể phủ nhận rằng trái tim mình đang dần rung động trước anh, nhưng vẫn còn nhiều điều khiến cô lo lắng và do dự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]