Chương trước
Chương sau
Hoắc Kỳ Xuyên quyết định đến quán bar lần nữa với hy vọng có thể tìm thấy Yên Chi, cô gái đã ám ảnh anh suốt thời gian qua, nhất là sau khi họ cùng trải qua một đêm mặn nồng. Anh bước vào quán bar, đôi mắt không ngừng tìm kiếm hình dáng quen thuộc của cô. Nhưng lần này, dường như may mắn không đứng về phía anh. Quán bar đông đúc với những gương mặt xa lạ, nhưng không có dấu vết nào của Yên Chi.

Hoắc Kỳ Xuyên ngồi xuống một góc quầy bar, gọi một ly rượu mạnh. Anh thở dài, cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng. Đúng lúc đó, một nhóm bạn của anh bước vào và ngồi xuống cạnh anh.

- Vẫn chưa tìm thấy cô ấy à? - Hoàn Quân Thụy hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.

Hoắc Kỳ Xuyên lắc đầu, cầm ly rượu nhấp một ngụm:

- Không, chẳng có thông tin gì cả. Các cậu có tìm thấy gì không?

Bạn bè của anh cũng lắc đầu:

- Bọn tôi đã sử dụng mọi nguồn lực, nhưng không có dấu vết nào cả. Chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng dường như cô ấy không tồn tại trên bất kỳ hồ sơ nào.

Hoắc Kỳ Xuyên thở dài, cảm giác bế tắc ngày càng lớn. Anh nhấp một ngụm rượu, đôi mắt trầm tư.

Bỗng nhiên, Đông Quách lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:

- Nhưng tôi đã tra ra được một điều thú vị về cái tên Yên Chi. Các cậu có biết Yên Chi là gì không?

Hoắc Kỳ Xuyên nhíu mày. Những người bạn còn lại đều quay sang nhìn Đông Quách với ánh mắt tò mò.



- Nói xem nào.

Đông Quách mỉm cười, giải thích:

- Yên Chi là cách gọi khác của loài hoa phấn. Điều đặc biệt là loài hoa này chỉ nở vào ban đêm.

Hoắc Kỳ Xuyên ngạc nhiên, cảm giác như mình đang chạm đến một mảnh ghép quan trọng trong bức tranh bí ẩn.

- Chỉ nở vào ban đêm?

Đông Quách gật đầu, tiếp tục:

- Đúng vậy. Hoa Yên Chi có nhiều màu, thường thấy là đỏ, hồng, vàng, xanh biển và trắng màu. Chúng mỏng manh và tinh tế. Loài hoa này thường tượng trưng cho sự quyến rũ, ngọt ngào nhưng cũng rất bí ẩn. Và việc nó chỉ nở vào ban đêm giống như sự xuất hiện của cô ấy - chỉ gặp được trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, bí ẩn và khó nắm bắt.

Hoắc Kỳ Xuyên ngồi im lặng, suy nghĩ về những lời nói đó. Hình ảnh của Yên Chi dần dần hiện lên trong đầu anh. Sự bí ẩn và quyến rũ của loài hoa này giống như cô gái mà anh đang tìm kiếm.

- Có lẽ cái tên Yên Chi không chỉ là một biệt danh. - Hoàn Quân Thụy tiếp tục. - Mà còn thể hiện tính cách của cô ấy. Cô ấy muốn giấu đi danh tính thật của mình, giống như hoa phấn giấu đi sự tinh tế dưới vẻ ngoài mỏng manh, chỉ nở rộ khi màn đêm buông xuống.

Hoắc Kỳ Xuyên cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến sự thật, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng. Cuộc trò chuyện này khiến anh quyết tâm hơn bao giờ hết. Anh sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Yên Chi, và anh tin rằng cuối cùng mình sẽ tìm ra cô ấy, dù cho cô ấy có bí ẩn đến đâu.

Hoắc Kỳ Xuyên bất chợt nhớ đến Đới Mẫn Giai và chiếc vòng tay rơi ra từ túi xách của cô. Theo anh quan sát Yên Chi đủ lâu để nhận định hai chiếc vòng tay của cả hai đều vô cùng giống nhau, và không phải là món hàng trôi nổi dễ dàng bên ngoài.



Sáng hôm sau, Hoắc Kỳ Xuyên lên công ty với quyết tâm mới. Anh yêu cầu thư ký Vương mang toàn bộ tài liệu về Đới Mẫn Giai vào phòng làm việc của mình. Khi nhận được tập hồ sơ, anh cẩn thận xem xét từng trang.

Ban đầu, tài liệu Đới Mẫn Giai về trông rất bình thường. Quá trình học tập, kinh nghiệm làm việc và các thông tin cá nhân khác đều không có gì nổi bật. Nhưng càng tìm hiểu sâu hơn, Hoắc Kỳ Xuyên càng nhận thấy có điều gì đó không ổn. Một số thông tin dường như bị che giấu hoặc bảo mật rất kỹ càng.

Hoắc Kỳ Xuyên cau mày, ánh mắt dừng lại ở một số chi tiết mà anh cảm thấy mờ ám. Rõ ràng có ai đó đã cố ý che đậy thông tin về Đới Mẫn Giai. Anh đặt tập hồ sơ xuống bàn, trầm tư suy nghĩ. Đúng lúc đó, điện thoại của anh reo lên.

Hoắc Kỳ Xuyên nhấc máy, nghe thấy giọng nói thần bí của Đông Quách:

- Hoắc lão đại, tôi đã tìm hiểu về chiếc vòng tay mà cậu mô tả. Đó là một món hàng thiết kế riêng, rất độc đáo và chỉ có một người sở hữu nó.

Hoắc Kỳ Xuyên ngạc nhiên, cảm giác tim đập nhanh hơn:

- Thật sao? Ai sở hữu nó?

Đông Quách im lặng một lúc rồi nói tiếp:

- Người đó vô cùng bí ẩn. Thực sự không có nhiều thông tin về người này, nhưng từ những gì tôi biết, cô ấy giữ bí mật rất kỹ và không dễ dàng để tìm ra. Đến cả Hoàn tiểu nhị cũng bó tay.

Hoắc Kỳ Xuyên cảm thấy như có một tia sáng le lói trong bóng tối. Đới Mẫn Giai và Yên Chi có thể là cùng một người? Chiếc vòng tay đặc biệt này có thể là manh mối quan trọng nhất để anh xác nhận điều đó.

Hoắc Kỳ Xuyên ngồi lại ghế, suy nghĩ về những gì vừa nghe được. Anh biết mình không thể vội vàng, nhưng cũng không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Anh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt tràn đầy hy vọng và quyết tâm. Hoắc Kỳ Xuyên biết rằng, với mỗi bước đi đúng đắn, anh đang tiến gần hơn đến việc tìm ra Yên Chi và hiểu rõ hơn về người phụ nữ đặc biệt này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.